THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1267

Đệ Nhất Anh Kì vừa khóc vừa đưa tay vả miệng, vả hơn ba mươi cái, mặt đã sưng phồng như cái thủ heo.

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo Đường Tử Di đi khỏi đó, để lại Trác Khang đứng sững sờ như trời trồng. Lẽ nào ván cược này ông ta đã cược nhầm?

Ngồi lên xe rồi, Ngô Bình hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, tại sao Trác Khang lại phải bợ đỡ gia tộc này như vậy?”

Đường Tử Di: “Anh không biết sao? Từ Quý Phi mới thu nhận một đệ tử, mới ngoài hai mươi tuổi nhưng thực lực đã hơn xa Trác Khang. Em nghe Trác Khang nói rằng sư phụ ông ta định thay thế vị trí của ông ta bằng người mới này”.

Ngô Bình lúc này mới vỡ lẽ: “Cho nên ông ta mới đi ôm chân gia tộc Đệ Nhất?”

Đường Tử Di gật đầu: “Có sự hậu thuẫn của gia tộc này thì Từ Quý Phi sẽ không đụng tới ông ta”.

Ngô Bình: “Nhưng tại sao anh Ba lại muốn đổi người vậy? Có gì không hài lòng với Trác Khang này hay sao?”

Đường Tử Di: “Năm xưa Trác Khang tung hoành đất Vân Kinh tay đã nhuốm đầy máu, đắc tội với không ít người, giờ đã không thể nào gột rửa được vết nhơ đó nữa. Cho nên ông ta không còn phù hợp với vị trí này. Từ Quý Phi cần một người có lý lịch sạch sẽ và nghe lời ngồi lên vị trí này”.

Ngô Bình: “Vậy Trác Khang không chịu nghe lời sao?”

Đường Tử Di: “Loại người như Trác Khang, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, sớm đã hống hách thành lối rồi. Anh không biết đấy thôi, năm ngoái ông ta nhận một vị võ vương làm bố nuôi. Việc này khiến Từ Quý Phi cảm thấy bị đe doạ, có lẽ ông ấy đã có ý định thay Trác Khang từ lúc đó”.

Ngô Bình trong lòng cảm thán, lòng người đúng là thứ phức tạp nhất trên đời! Đặc biệt là khi đặt trước lợi ích thì lòng người càng dễ thay đổi.

Đường Tử Di có chút phiền muộn, nói: “Hôm nay anh đắc tội với Đệ Nhất Anh Kì, anh ta chắc chắn sẽ không chịu nhắm mắt cho qua”.

Ngô Bình hừ lạnh, đáp: “Anh chính là muốn võ thần của họ tới tìm anh đấy”.

Đường Tử Di rất kinh ngạc hỏi: “Tại sao chứ?”

Ngô Bình cười đáp: “Anh cần thách đấu một cao thủ như vậy để quyền ý đạt tới mức độ viên mãn. Em cứ yên tâm, dưới cấp Địa Tiên anh không sợ ai cả!”

Đây cũng không phải nói khoác, võ thần chẳng qua cũng chỉ nhiều hơn anh hai cái Thần Khiếu mà thôi. Anh tự tin mình có thể thắng trận này.

Về tới biệt thự, Ngô Bình lập tức lên xem cây đào tiên trên sân thượng.

“Chủ nhân trở về rồi”, ý niệm của cây đào tiên lập tức truyền tới.

Ngô Bình cười đáp: “Nhiệt tình thế này chắc là đang chờ Tiên thạch phải không?”

Đào tiên: “Chủ nhân tới muộn mấy ngày nữa là tôi chết queo rồi”.

Ngô Bình nhìn cây đào cây lá um tùm bóng mượt thì cười lạnh đáp: “Nói láo! Ngươi ngày ngày nuốt linh khí, sống tốt hơn trước không biết bao nhiêu lần”.

Đào tiên vẫn mặt dày đáp: “Chủ nhân đã hứa khi nào tới sẽ cho tôi Tiên thạch mà”.

Đường Tử Di nghe Ngô Bình lẩm bẩm gì đó thì tò mò hỏi: “Anh nói chuyện với ai thế?”

Ngô Bình: “Với cây đào tiên”.

Nói rồi, anh lấy ra một viên Tiên thạch ném xuống phần rễ cây.

Bình luận

Truyện đang đọc