THẦN Y TRỞ LẠI

Đám đông có người hỏi: “Xin hỏi thế nào mới xem là có thu hoạch?”. La Cương đáp: “Đây là điều mà tôi muốn nói. Ba món đồ này đều không thể xem thường, nếu có thể lĩnh ngộ chúng thì sẽ có dị tượng xuất hiện, thậm chí nếu có thể lĩnh hội được trên ba phần thì sẽ có thể đánh thức ba vị đại năng. Đại năng sẽ rọi tiên quang xuống, gột rửa thể xác và linh hồn của người lĩnh hội, nhờ đó có được lợi ích vô cùng to lớn. Đương nhiên, lịch sử chưa từng có ai có thể khiến đại năng chiếu tiên quang xuống, hi vọng sẽ có được nhân tài như thế trong số các bạn".

Lam Chỉ Ngư: “Được rồi, mọi người tranh thủ thời gian nghiên cứu đi”.

Mọi người thi nhau hướng về ba món báu vật đó, chỉ có Ngô Bình bình thản, đi bên cạnh Lam Chỉ Ngư, mỉm cười và nói: “Chị Chỉ Ngư, lịch sử có nhiều người có thu hoạch không?”

Lam Chỉ Ngư im lặng một lúc rồi n năm nay chỉ có ba người, trong đó có hai người chỉ lĩnh hội được sơ sơ, một người lĩnh hội được bản đồ U Thiên sâu hơn một chút. Sau đó người lĩnh hội được bản đồ U Thiên đã trở thành một nhân vật lớn”.

“Là ai?”

“Tô Thần Hầu”. Lúc Lam Chỉ Ngư nhắc đến người đó thì ánh mắt thoáng vẻ kính sợ, như thể đang nhắc đến một vị thần.

Đương nhiên Ngô Bình cũng từng nghe nói đến Tô Thần Hầu, nghe nói thực lực của người này đã đạt đến cảnh giới thần thông, đến cả hoàng đế cũng phải nể ông ta ba phần, đó là một nhân vật truyền kì.

Lam Chỉ Ngư tiếp tục nói: “Hai người hiểu được sơ sơ còn lại cũng gầy công lập nghiệp, một người ở phía nam được phong vương, người kia trở thành đại thống lĩnh của Nội Tứ Vệ trong Bát Vệ của Đại Hạ, chịu trách nhiệm về an toàn của hoàng tộc”.

Ngô Bình: “Xem ra họ đều rất thành công”.

Lam Chỉ Ngư: “Thật ra yêu cầu khảo sát với các cậu không hề cao, chỉ cần các cậu có thể nói được một vài cảm nhận gần với thực tế thì xem như đã được thông qua rồi. Còn về việc lĩnh hội ý nghĩa thâm sâu của ba món bảo vật thì là chuyện của thiên tài tuyệt thế rồi”.

Ngô Bình: “Nói vậy một khi có người lĩnh hội được thì sẽ lập tức trở thành trung tâm chú ý của Đại Hạ rồi?”

“Chuyện đó là đương nhiên, chẳng hạn cậu lĩnh hội được chút xíu của một bảo vật nào đó thì sẽ lập tức được học viện quân sự Đại Hạ đặc biệt bồi dưỡng, muốn gì có đó, thậm chí các thế gia, tông môn của tiên giới cũng sẽ đến chiêu mộ cậu”.

Ngô Bình: “Vậy nếu như tôi lĩnh hội được ba phần, được tiên quang gột rửa thì sao?”

Lam Chỉ Ngư ngây ra, nói: “Chuyện đó chưa từng xảy ra, nên tôi cũng không biết sẽ thế nào”.

Ngô Bình nói chuyện một lúc, đợi mười mấy người đó bình thản lại thì mới bước đến trước chuông Thái Thượng, nơi ít người tập trung nhất và quan sát.

Chuông Thái Thượng cao gần ba mét, mặt ngoài chuông có khắc rất nhiều phù văn kỳ diệu, nó lơ lửng cách mặt đất nửa mét, phát ra ánh sáng vàng kim nhẹ.

Lúc này có ba người vây quanh chuông nghiên cứu, mặt mày ai cũng mơ hồ.

Ngô Bình bước đến trước chuông Thái Thượng, đưa tay ấn lên chuông nhưng lại không phát hiện được điều gì. Cậu quan sát mấy phút rồi đấm lên chuông Thái Thượng một đấm, chuông rung nhẹ và phát ra âm thanh trầm thấp.

Thế là cậu lại đấm tiếp đấm thứ hai, đấm này cậu dùng hết sức, chuông Thái Thượng rung mạnh, cậu sờ tay lên chuông, sự rung chuyển kỳ lạ đó khiến máu huyết cậu sôi sục, xương cốt tê dại, thần hồn lơ lửng.

Cậu thầm giật mình, sự rung động của chuông Thái Thượng thật đáng sợ, thể chất võ cốt bẩm sinh của cậu mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng được.

Mấy người khác thấy dễ, mắt sáng lên, cũng học theo Ngô Bình đưa tay ra sờ lên chuông Thái Thượng, nhưng tay họ vừa chạm vào chuông thì ai cũng thốt lên đau đớn, cả cánh tay và xương bả vai đều bị gãy vì chấn động, thậm chí một số xương còn chọc ra khỏi da, lộ ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc