THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3222

Du Xuân Ba ngẩn ra: “Anh nói thế là có ý gì?”

Ngô Bình phất tay một cái, kiếm lực chấn động, mười luồng kiếm khí đột nhiên xuất hiện trong không khí. Những người kia lập tức đầu lìa khỏi thân, thi thể nằm la liệt!

Giế t chết đám người kia rồi, Ngô Bình bèn bay về Long Kinh. Người tu hành phi độn thường đi đường thẳng, nên anh đoán đối phương chắc chắn sẽ đi qua đường này.

Quả nhiên, anh độn hành được một quãng thì thấy có đám người đang phi độn. Dáng vẻ và cách ăn vận ấy chính là người do triều đình phái đến.

Anh không nói hai lời, chặn bọn họ lại bằng ánh kiếm.

Đoàn người kia có hơn trăm người, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên để ria mép. Hộ vệ bên cạnh người này quát to: “Phường trộm cướp to gan, dám chặn đường quan lớn? Mau quỳ xuống cầu xin, bằng không giết không tha!”

Ngô Bình cười ha ha: “Oai phong thật, các vị thuộc Phòng Y dược gì đó phải không?”

Hộ vệ kia cười khẩy: “Đúng vậy, chúng tôi chính là Phòng Y dược! Vị này là đường quan của Phòng, ngài Tư mã!”

Ngô Bình nói: “Nghe bảo các vị muốn đến Hưng Long? Tổng đốc của Hưng Long không dễ động vào, các vị không sợ sao?”

Người trung niên lạnh nhạt đáp: “Tên dân đen kia, chuyện của bản quan đến lượt cậu can dự à? Mau đi đi, không thì giết!”

Ngô Bình vẫn đứng im: “Thấy các vị đằng đằng sát khí thế này muốn đi giết người sao?”

Hộ vệ nọ bực dọc đáp trả: “Đúng đấy, chúng tôi sẽ diệt trừ đảo Hưng Long. Lắm chuyện thật, tôi phải giết cả cậu!”

Tu vi của hộ vệ này không thấp, là Địa Tiên Long Môn! Nói xong, hộ vệ đã vung trường đao, toan chém đầu Ngô Bình.

Ngô Bình chẳng buồn nhúc nhích, đao cứa vào cổ anh chỉ loé lên tia lửa rồi lưỡi đao cong lại ngay. Cánh tay hộ vệ tê rần, liền buông đao lui về.

Vị quan trung niên hơi cau mày: “Có chút năng lực đấy. Thị vệ, giết!”

Mười thị vệ lao đến. Những thị vệ này đều là tiên binh tiên tướng sở hữu năng lực khủng khiếp, hai trong số họ còn là Hư Tiên.

Ngô Bình phất tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây đoản thương. Đoản thương này được anh lấy từ Động Thiên Đa Bảo, vẫn chưa luyện hoá.

Lần này, kiếm lực của anh chấn động, chỉ trong vài nhịp thở đã luyện hoá đoản thương. Đoản thương truyền ra ý niệm, giọng của khí linh vang lên: “Chủ nhân!”

Ngô Bình cười hỏi: “Ngươi tên gì?”

Khí linh đáp: “Tôi là Hoả Diệm đoản thương!”

“Tốt!”

Ngô Bình kích hoạt lửa thần hỗn mang, một ngọn lửa đỏ dài một trăm mét phun ra từ mũi thương. Anh vung mũi thương, ngọn lửa liền quét về phía đám người kia.

“Phụt!”

Uy lực của lửa thần hỗn mang rất khủng khiếp. Đám tiên binh còn chưa đến gần đã đột ngột bị thiêu cháy, sau đó nổ tung, hồn bay phách tán.

Ngô Bình cười một tràng dài. Mũi thương rung lên, kiếm khí ngập tràn trong không khí. Những kiếm khí này đều có màu đỏ và nóng cực kỳ.

Hàng trăm triệu kiếm khí thổi về phía họ tựa như gió bão. Vị quan trung niên kêu lên thảm thiết, lập tức lấy ra nhiều pháp bảo và phù chú để cứu mình.

Bình luận

Truyện đang đọc