THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2960

Ngô Bình: “Ông đúng là một thiên tài, thật sự phải cảm ơn ông”.

Lỗ Ngọc ngẩn người: “Cảm ơn tôi?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, tặng cho tôi bảo bối tốt thế này cơ mà, tôi không nên cảm ơn ông sao?”

Lúc nói chuyện, Thần Cơ bắt đầu phát ra ánh sáng, sau đó dần thu nhỏ, cuối cùng biến thành hình dạng giống hệt Ngô Bình, bên ngoài là lớp áo giáp và giày chiến màu bạc, trong tay cầm một thanh trường kiếm.

Lỗ Ngọc ngây ngốc nhìn Thần Cơ sau khi biến hoá, lẩm bẩm: “Không thể nào! Ấy thế mà cậu lại đạt được quyền hạn cao nhất, cậu là nguyên thần chí tôn sao? Trên thế giới này thật sự có nguyên thần chí tôn!”

Ngô Bình cười khẩy, tâm niệm khẽ động, Đạo Thụ kia bỗng vươn ra vô số sợi dây, bắt được nguyên thần của Lỗ Ngọc trong nháy mắt.

Thần Cơ há miệng phun ra một đạo nguyên thần, Ngô Bình trở về với cơ thể thật của mình. Sau khi nắm lại được quyền kiểm soát cơ thể, Ngô Bình phất tay, Thần Cơ kia đã biến thành một chiếc nhẫn bạc, đeo trên ngón tay của anh.

Lỗ Ngọc bị khống chế nhưng lại cực kỳ phấn khởi, nói: “Tuyệt quá! Thế mà cậu lại có được quyền hạn cao nhất, tâm nguyện lớn nhất đời của tôi cuối cùng cũng đã đạt được rồi!”

Hoá ra chỉ khi lấy được quyền hạn cao nhất thì mới có thể tuỳ ý điều khiển Thần Cơ, giống như nguyên thần có thể tuỳ ý ra vào cơ thể.

Ngô Bình: “Lỗ Ngọc, ông muốn chết thế nào?”

Lỗ Ngọc lại rất thức thời, thản nhiên nói: “Có thể chứng kiến được cảnh vừa rồi, tôi đã không còn gì hối tiếc nữa. Công tử, mong cậu hãy tha cho người trong tộc tôi, bọn họ vô tội”.

Ngô Bình: “Nói vậy là ông nghĩ thông rồi?”

Lỗ Ngọc điềm nhiên nói: “Nguyên thần của tôi đã bị giam trong này vô số năm, đã sớm nản lòng thoái chí rồi. Vốn tôi cứ tưởng ra ngoài sẽ rất vui, nhưng bây giờ tôi lại chợt cảm thấy hụt hẫng. Chi bằng chết đi, thế lại hay”.

Ngô Bình: “Ông là một kiến trúc sư rất giỏi, nếu ông bằng lòng làm việc cho tôi, tôi sẽ cân nhắc đến việc không giết ông”.

Lỗ Ngọc bất ngờ: “Thật vậy sao?”

Ngô Bình: “Nhưng tôi phải hạ cấm chế trong nguyên thần của ông, thế thì ông mới thần phục mãi mãi, không hai lòng”.

Lỗ Ngọc nói: “Mọi thứ đều nghe theo công tử”.

Ngô Bình gật đầu, hạ cấm chế trong nguyên thần của ông ta rồi mới thả ông ta ra.

Trong điện có một con rối hình người, đây là thứ đã được chuẩn bị từ rất lâu trước đây, nguyên thần của Lỗ Ngọc chui vào trong đó. Con rối cử động vài cái rồi bái Ngô Bình: “Công tử!”

Ngô Bình: “Lỗ Ngọc, tôi muốn xây một số phòng ốc ở Long Hổ Tiên Cảnh, ông đi theo tôi để khảo sát thực địa”.

Lỗ Ngọc: “Rõ!”

Lúc này, Lỗ Mộc Trực đẩy cửa vào, nhìn thấy Ngô Bình và con rối hình người, ông ta sững sờ.

Lỗ Ngọc nói: “Mộc Trực, từ giờ trở đi Lỗ Thị của chúng ta phải dốc sức phục vụ công tử”.

Lỗ Mộc Trực không ngốc, ông ta lập tức quỳ xuống: “Bái kiến công tử!”

Ngô Bình: “Đứng lên đi. Mọi thứ ở Lỗ Thị vẫn như trước”, nói xong anh mở Long Hổ Tiên Cảnh ra, dẫn Lỗ Ngọc vào trong.

Long Hổ Tiên Cảnh rất rộng lớn, là một không gian riêng biệt, không chịu ảnh hưởng từ thế giới bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc