THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1687

Anh lập tức rút kiếm Hắc Long, chỉ vài nhát kiếm đã chém nứt tảng đá kia, sau đó tìm thấy khối đất thần to bằng cái móng tay. Anh dè dặt đặt đất thần vào trong một cái lọ nhỏ, đồng thời cất luôn thánh quả hoàng kim đi.

Cất cây đi, Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, lầm bầm tự hỏi: “Sao ở đây lại có đất thần nhỉ?”

Không có thời gian nghĩ nhiều, anh tiếp tục truy lùng hương thơm, tìm kiếm dược liệu. Lần này, ở vị trí cách anh hơn năm mươi mét, có một cây dây leo màu đỏ, nó quấn quanh một cây cổ thụ. Trên cây dây leo có một quả đỏ, tỏa ra mùi thơm kỳ lạ.

Ngô Bình quan sát phần rễ của cây dây leo, giống như lần trước, bộ rễ của nó cắm ngập vào lòng đất mười mấy mét, bộ rễ tầng tầng lớp lớp ôm lấy một quả đỏ.

Cây dây leo này tên là dây leo Xích Tiên, quả của nó là quả Xích Tiên, một loại dược liệu giá trị không hề thua kém thánh quả hoàng kim.

Ngô Bình đang định hái quả xuống, chợt nghe thấy âm thanh một đám người đang lao qua những lùm cây.

Anh không nói không rằng, vội vàng đào hết rễ, lá và quả của dây Xích Tiên ra, bỏ vào chiếc nhẫn ở ngón tay cái.

Mấy phút sau, ba người lao ra từ bụi cây bên cạnh. Mấy người này trông khoảng ba mươi bảy tuổi, mặc y phục rất dày, giắt theo mười mấy ống nứa bên hông, bên ngoài còn buộc bằng dây đỏ. Bên trong những ống trúc này đều chứa một cây nhân sâm hoặc to hoặc nhỏ.

Ngô Bình đoán rằng mấy người này là người đào sâm.

Ba người kia trông thấy Ngô Bình xuất hiện ở đây mà ngạc nhiên, bèn cất giọng hỏi: “Làm gì đấy?”

Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Liên quan tới anh à?”

Người kia cười khẩy, vẻ độc ác thoáng lóe lên trong ánh mắt. Những người đào nhân sâm này thường ra vào núi cao rừng sâu, cho dù giết người cũng không bị phát hiện. Thế nên, tính cách của họ cực kỳ tàn bạo, cứ hở ra là giết người.

Lời nói của Ngô Bình khiến người này nổi sát tâm, hắn ta từ từ tiến tới: “Nhãi con, mày cũng tới đào sâm à?”

Ngô Bình đáp: “Phải, tôi là người bản địa”.

Đối phương lạnh lùng đáp: “Khu vực này bây giờ là địa bàn của chúng tao, mày cút ngay, nếu không tao đập chết mày!”

Ngô Bình nhìn những ống trúc giắt trên hông ba người kia: “Các người từ nơi khác đến đào nhân sâm của người bản địa mà còn không cho chúng tôi đào, thế này thì ngang ngược quá đấy nhỉ?”

Đối phương cười khẩy, rút con dao giắt bên hông đâm ngay vào ngực Ngô Bình, thực sự muốn giết anh!

Tu vi của Ngô Bình mới khôi phục hơn một phần, nhưng một phần mười này cũng đủ cho anh đối phó với hắn ta rồi.

Ngô Bình chính là nhân vật đỉnh cao quyền ý viên mãn, cho dù mất đi toàn bộ tu vi nhưng ý thức chiến đấu của anh vẫn hơn hẳn đối phương. Chỉ thấy, con dao kia vừa cách mình hai mươi xen-ti-mét, anh ra tay nhanh như chớp, nắm lấy, bẻ tay rồi ấn một cái.

“Phốc!”

Mũi dao đi xuống, sau đó đâm mạnh vào đan điền của người đào sâm. Toàn thân người đào sâm kia run lên, lảo đảo liên tục lùi về phía sau.

Hai người còn lại kinh hãi, cũng lập tức rút dao ra, nhìn thẳng vào Ngô Bình một cách hung ác.

Ngô Bình nhíu mày nói: “Các người không phải đối thủ của tôi, nếu không muốn chết thì để lại nhân sâm rồi cút đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc