THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2137

Thanh Mộc Chân Quân lắc đầu: “Không phải như vậy. Ở Đan Đỉnh Môn, đan dược do ai luyện, thì doanh thu sẽ có bảy phần thuộc về người đó, Đan Đỉnh Môn chỉ lấy ba phần. Vì vậy cần phải nâng cao trình độ luyện đan của bản thân, chỉ có thể do bản thân tự nghĩ cách”.

Ngô Bình: “Đan Đỉnh Môn các ông cũng hay thật”.

Anh lại hỏi: “Thanh Đế Đan Kinh này ông đã học được bao nhiêu rồi?”

Thanh Mộc Chân Quân cười khổ: “Phần lớn tiên văn trong đó tôi đều không biết, chỉ nhìn hiểu một phần nhỏ đơn thuốc. Nếu nói học thành công, chỉ sợ ngay cả một phần trăm tôi cũng chưa hiểu được”.

Ngô BÌnh: “Động tiên mà ông nói có lai lịch thế nào?”

Thanh Mộc Chân Quân: “Có lẽ là do một vị đan đạo nào đó thời Tiền Tần để lại, không phải động tiên thời tiền sử. Kỹ thuật luyện đan của vi tiền bối này cực kỳ cao, mấy đan dược mà ông ấy để lại đều là đế phẩm, khiến người ta tán thưởng không thôi!”

Nghe ông ta nói như vậy, Ngô Bình càng mong đợi. Đan đạo của anh vốn cũng không tệ, nhưng vẫn có không gian phát triển thêm, đối với anh mà nói, Thanh Đế Đan Kinh này chắc chắn là bảo vật vô giá.

Rất nhanh chóng, hai người lượn lờ trên ngọn núi đầy mây mù một hồi, sau đó đáp xuống lưng chừng núi. Nơi này í tai qua lại, người bình thường muốn trèo đến đây, ít nhất cũng phải đi bộ đường núi hơn trăm kilomet.

Lối vào động tiên bị mấy tảng đá lớn chặn lại, Ngô Bình dời đá đi, nhìn thấy một hang động cao chừng hai mét, bên trong rất tối.

Đi vào hang động, đi sâu xuống hơn mười mét, thì đến được một nơi tương đối rộng. Phía trước là một cánh cửa đá đóng chặt.

Thanh Mộc Chân Quân nói: “Ngô tiểu hữu, trên cánh cửa đá này có cơ quan, nhấn một cái là có thể khởi động”.

Với nhắc nhở của ông ta, Ngô Bình nhấn vào một vị trí trên tảng đá, táng đã khẽ lộ ra một khe hở, sau đó anh nhẹ nhàng đẩy ra, cửa cũng mở ra, để lộ một không gian rất lớn.

Đi vào bên trong, Ngô Bình nhìn thấy một cái bàn đá, ghế đá, cùng với giá sách, giường tạo ra từ đá.

Không khí trong động rất trong lành, rất thoáng khí, Ngô Bình nhìn quanh, hỏi: “Lúc đó ông tìm thấy Thanh Đế Đan Kinh ở đâu?”

Thanh Mộc Chân Quân nói: “Để ở trên bàn đá, lúc đó còn có một bộ xương người, được tôi chôn ở ngoài động. Tôi nghi ngờ, bộ hài cốt đó chính là chủ nhân của động này”.

Ngô Bình: “Trình độ luyện đan cao như vậy, tu vi chắc chắn rất cao, sao lại chết trong này?”

Mộc Thanh Chân Quân: “Người này là người Tiền Tần, đã mấy nghìn năm rồi, chết cũng không có gì kỳ lạ. Ngay cả Chân Quân tôi đây, cũng không dám nói bản thân đã sống hai nghìn tuổi, dù sao sau này còn phải trải qua các loại tai kiếp”.

Ngô Bình gật đầu, tiếp tục đi vào trong, đến trước một cánh cửa sắt, phát hiện cánh cửa sắt này dùng cả một tấm sắt tạo thành, bề mặt là màu xám trắng.

Thanh Mộc Chân Quân: “Tôi đã từng thử mở cửa này, nhưng phát hiện trong cửa có thiết kế khóa cản, thử mấy lần cũng không thành công, sau đó thì từ bỏ rồi”.

Ngô Bình đến trước cánh cửa xem xét, nhìn thấy trong cửa quả thật có khóa chặn, trong cửa sắt có ẩn giấu trận bàn, là một phần của cả đại trận. Cũng có nghĩa là, trừ phi mở được cửa này, nếu không tiến vào từ bất kỳ nơi nào thì cũng gặp phải đại trận.

Thanh Mộc Chân Quân: “Đợi tu vi tôi tiến vào Động Tàng không chừng có thể mở được cánh cửa này”.

Bình luận

Truyện đang đọc