THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 994

Tiêu Tam Nhãn vô cùng đắn đo, ông ấy không biết đây có phải đan dược thật hay không nên đương nhiên khó mà trả giá được.

Ngô Bình liếc nhìn mấy viên đan dược ấy rồi cau mày nói: “Chưởng quầy, để tôi”.

Ngô Bình là cổ đông lớn của Đường Lâu, cũng là người phụ trách, nếu anh muốn làm thì đương nhiên Tiêu Tam Nhãn sẽ đồng ý ngay. Ông ấy nhanh chóng tránh sang một bên, sau đó khom người nói: “Cậu Ngô, tôi không hiểu về đan dược, may quá có cậu”.

Ngô Bình liếc nhìn mấy viên đan dược ấy rồi bỏ chúng vào lọ, sau đó cười nói với vị khách kia: “Xin hỏi tên của quý khách?”

Vị khách: “Tôi họ Vương”.

Ngô Bình: “Ông Vương, ông định cầm ba viên đan dược này bao nhiêu?”

Ông Vương cười lớn nói: “Giá trị của Thể Ngộ Đan thì khó có thể đo bằng tiền được, nhưng nếu tôi đã mang đi cầm thì đương nhiên sẽ cho các cậu một cái giá cụ thể”.

Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói: “100 tỷ nhé”.

Ngô Bình lắc đầu: “Giá tiền để đó đã, vấn đề là đây đâu phải Thể Ngộ Đan”.

Vi khách ngẩn ra: “Cậu nói sao? Đây không phải Thể Ngộ Đan ư?”

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Có phải hay không thì ông phải rõ hơn tôi chứ?”

Ông Vương nổi giận: “Cậu Ngô kia, cậu nói thế là sao? Ý cậu là tôi lừa đảo à?”

Ngô Bình cười phá lên: “Cái này thì tôi không rõ, tôi chỉ biết đây không phải Thể Ngộ Đan thôi. Nó chỉ là Nguyên Khí Đan bình thường, sau đó được bôi thêm ít hương thuốc ở bên ngoài. Hương thuốc này được chế tạo từ mười loại dược liệu quý hiếm nên tạo ra mùi hệt như Thể Ngộ Đan”.

Ông Vương thần chấn động, không ngờ Ngô Bình có thể phát hiện ra: “Này cậu bạn, cậu không biết phân biệt đồ tốt đồ xấu thì thôi, đừng có vu oan cho tôi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi vu oan cho ông ư? Ông chắc chưa?”

Ông Vương giật lấy bình thuốc rồi lạnh giọng nói: “Tôi không cầm nữa”, nói rồi, ông ta định đứng dậy bỏ đi.

Ngô Bình: “Khoan đã!”

Ông Vương ngoảnh lại rồi lạnh giọng hỏi: “Cậu còn chỉ chỉ bảo?”

Ngô Bình hỏi Tiêu Tam Nhãn: “Chưởng quầy, nếu cửa hàng cầm đồ của chúng ta gặp người đến lừa đảo thì sẽ xử lý thế nào?”

Tiêu Tam Nhãn cũng thấy kinh ngạc trước mắt quan sát của Ngô Bình: “Cậu Ngô, nếu có người lừa đảo thì phải đền gấp đôi giá trị của hàng thật cho chúng ta”.

Ngô Bình gật gù: “Gấp đôi? Đó là Thể Ngộ Đan đấy”.

Ngô Bình chợt chỉ tay lên cao, ông Vương kia lập tức đứng yên bất động.

“Băng Vân, có camera ghi lại rồi chứ?”, anh hỏi.

Đường Băng Vân gật đầu: “Ừm, có chứ”.

“Tốt”, Ngô Bình giơ tay cầm lấy bình thuốc rồi đặt lên bàn, sau đó dùng một nắp đạy lại.

Ông Vương biến sắc mặt nói: “Cậu định làm gì?”

Ngô Bình: “Chúng tôi làm kinh doanh, dù gặp kẻ lừa đảo thì cũng phải khiến người đó tâm phục khẩu phục”.

Bình luận

Truyện đang đọc