THẦN Y TRỞ LẠI

Lúc này, Thanh Ngưu đang bị mấy người vây quanh nói chuyện, mọi người đều rất tôn trọng anh ta. Mấy người này Ngô Bình đều biết, là Tinh Viêm, Tử Hi, Lãnh Thanh Huy, Thu Nam, ngay cả chủ nhân Ngũ Liên Phong là Liễu Thi Thi cũng ở đó.

Bởi vì Thanh Ngưu đến đây nên bọn họ đều biết Ngô Bình cũng ở Thái Hoàng Giáo, nên đều đến đây đợi cậu. Bọn họ rảnh rỗi không có gì làm nên lại nói chuyện với Thanh Ngưu.

Không ngờ Thanh Ngưu chỉ tùy ý nói vài câu, mà đã khiến bọn họ lĩnh ngộ được nhấn vấn đề về đạo hành. Hơn nữa càng nghe kỹ, thì càng cảm thấy lời của Thanh Ngưu rất kỳ diệu, đả thông con đường tu hành của bọn họ.

Ngô Bình đi đến, mọi người vội lên đón. 

“Trưởng lão Ngô!”, Tử Hi cười nói: “Lâu như vậy rồi, cuối cùng anh cũng quay lại rồi”.

Ngô Bình nói: “Bây giờ trôi không phải trưởng lão, mà cũng là đệ tử Thái Hoàng Giáo như mọi người thôi”.

Bởi vì phải chấp nhận thách đấu với đệ tử trọng tâm Chân Hoàng Tông, nên thân phận của Ngô Bình cũng thay đổi đôi chút, sau này cậu sẽ là đệ tử trọng tâm chính thức, như vậy mới có thể thay mặt Thái Hoàng Giáo thách đấu đối thủ.

Tỉnh Viêm cười nói: “Vậy gọi anh là Ngô sư huynh!”

Liễu Thi Thi nói: “Có phải có liên quan đến Chân Hoàng Tông không?”

Ngô Bình gật đầu: “Trưởng lão Liễu biết rồi sao? Đối phương hùng hổ đến, Thái Hoàng Giáo chắc chắn phải chuẩn bị toàn lực”.

Liễu Thi Thi cười nói có anh ở đây, chắc chắnkhông vấn đề gì”.

Sau đó, Liễu Thi Thi cho người chuẩn bị tiệc rượu, mọi người ăn uống no say, mãi đến đêm khuya.

Đợi đến khi mọi người tản ra, Thanh Ngưu bỗng nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, hoàn cảnh nơi này rất thích hợp để tu hành giai đoạn sau”.

Ngô Bình chợt động lòng: “Tu hành giai đoạn sau? Ý anh nói là, giai đoạn trước †u hành ở Thánh Cổ Đại Lục,   giai đoạn sau tu hành ở đây?”

Thanh Ngưu gật đầu: “Nơi này có thứ mà Thánh Cổ Đại Lục không có, nhưng nếu bàn về nền tảng thì hoàn cảnh ở Thánh Cổ Đại Lục vẫn thích hợp hơn”.

Ngô Bình: “Qua một thời gian nữa, tôi muốn đến Thánh Cổ Đại Lục tu luyện một thời gian”.

Thanh Ngưu: “Nền tảng của cậu rất vững, thậm chỉ so với một vài thiên kiêu mà tôi biết còn cứng cáp hơn nhiều”.

Ngô Bình: “Thanh Ngưu, anh ở Thánh Cổ Đại Lục là 'Yêu Tộc sao?”

Thanh Ngưu: “Ở Thánh Cổ Đại Lục, yêu chỉ là một cách nói mơ hồ, cụ thể thì tôi là Hoàng Tộc trong Yêu Tộc. Tổ tiên của tôi chính là Yêu Hoàng, từng đi theo tả hữu Thánh Hoàng”.

“Yêu Hoàng là thế nào?”, Ngô Bình hỏi.

Thanh Ngưu: “Thánh Cổ Đại Lục vô biên vô hạn, trong đó Tứ Hoang Chỉ Địa là rộng nhất, tổ tiền tôi là chủ nhân ở Tứ Hoang, được gọi là Tứ Hoang Yêu Hoàng. Dưới Yêu Hoàng, có tám trăm Yêu Vương, thực lực của mỗi Yêu Vương đều trên cơ tôi”.

Nói đến thực lực của Thanh Ngưu, Ngô Bình cười "Thanh Ngưu, thực lực của anh ở thế giới này thuộc cấp bậc nào?” 

“Chúng tôi được sư tôn cậu đưa đến đây, tôi đã âm thầm quan sát. Nếu tôi và ông ấy ra tay, tôi nắm chắc bảy phần đánh bại được ông ấy”. Thanh Ngưu bình tĩnh nói: “Đấy là đã giảm bớt thực lực hiện tại của tôi rồi. Nếu tôi khôi phục tu vi hoàn thiện, thì nắm chắc sẽ đánh bại được lệnh sư”.

Ngô Bình sáng mắt, sư tôn của cậu là kiếm đạo chí tôn, Thanh Ngưu lại nói có thể đánh bại ông ấy, có thể thấy thực lực vô cùng đáng sợi

“Cao thủ ở Thánh Cổ Đại lục nhiều như mây, mạnh nhất không phải Nhân Tộc. Thật ra năm đó, Thánh Hoàng của Nhân Tộc các cậu cũng không phải mạnh nhất. Theo quan điểm tổ tiên tôi, Thánh Hoàng năm đó ở Đại Cảnh thứ mười lăm. Mà lúc đó ở Thánh Cổ Đại Lục còn có cả cao thủ siêu cấp Đại Cảnh thứ mười sáu!”

Ngô Bình giật mình: “Đại cảnh mười sáu? Đó là cảnh giới gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc