THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1693

Một tấm da người bay ra, thoáng chốc đã xông tới trước mặt con cóc rồi đấm thẳng lên đầu nó.

Ầm!

Con cóc to như chiếc xe ô tô bị đánh bật ngửa, ré lên thảm thiết. Ngay sau đó, nắm tay của Nhân Bì Viêm Dương đấm liên tục lên thân con cóc như mưa rơi.

Con cóc ngửa bụng, bị đánh không ngừng hét thảm, đầu lưỡi cũng thè cả ra ngoài. Thực ra, thực lực của nó cũng rất mạnh, nhưng ở trước mặt một Viêm Dương càng mạnh hơn thì vẫn không phải đối thủ.

Ngô Bình thấy con cóc kia sắp bị đánh gần chết mới nói: “Được rồi!”

Viêm Dương thu tay nhưng chân vẫn đạp lên bụng con cóc.

Ngô Bình bước đến nhìn chằm chằm vào con cóc nói: “Mày là giống loài đặc biệt thượng cổ, tao không thể giết mày. Có điều, tao muốn lấy đi một thứ của mày!”

Anh lấy kiếm Hắc Long ra, đâm vào bụng cóc rồi cắt ra một cái lỗ. Con cóc kia run lên như muốn chống trả, nhưng cuối cùng lại cam chịu, mắt nhắm lại.

Ngô Bình vói tay vào lấy một hạt châu màu đỏ to cỡ trứng vịt ra. Hạt châu này là thứ quý giá nhất trên người phệ linh huyết cáp, cùng loại với nội đan, có thể làm thuốc, được gọi là Huyết Linh Nhân Đan.

Mà thứ đó lại chính là một trong những vị thuốc chính của Nhân Vương Đan!

Con cóc bị Ngô Bình lấy đi Huyết Linh Nhân Đan thì oán hận nhìn chòng chọc vào anh. Dù nó không thể nói chuyện, nhưng cảm xúc có thể coi là rất nhân tính hóa.

Ngô Bình đá nó một cái: “Tao không giết mày đã là tốt bụng lắm rồi, mau cút đi!”

Viêm Dương nắm một cái chân của nó ném đến mấy chục mét xa. Con cóc xoay người giữa không trung rồi vững vàng đáp đất. Nó liếc Ngô Bình, sau đó nhảy lên trăm mét biến mất.

Viêm Dương nói: “Thượng tiên, hay là giết nó, nhổ cỏ tận gốc luôn!”

Ngô Bình cũng nói: “Nó có thể là con phệ linh huyết cáp cuối cùng trên đời, chừa cho nó một mạng đi”.

Lúc này, anh bỗng nhìn ngó xung quanh thì thấy có rất nhiều sâu độc, dã thú xông về phía mình.

Ngô Bình nói: “Viêm Dương, ngươi dọa chúng nó lùi lại, tránh làm ông Sơn bị thương!”

Viêm Dương lập tức thả ra khí thế khủng khiếp, xung quanh lập tức im phăng phắc, những con vật chuẩn bị xông đến cướp đoạt Tiên Liên đều sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất.

Trước đây có con cóc ở nên chúng không dám đến gần. Giờ nó đã bị đuổi đi, chúng mới dám tới. Nay lại cảm nhận được sự kh ủng bố của Viêm Dương nên đương nhiên cũng trở nên giống như trước, không dám bước tới dù chỉ nửa bước.

Ngô Bình đi đến bờ hồ, giơ kiếm chặt đứt đài sen rồi cất vào không gian Hắc Thiên. Thứ này quá lớn, chỉ có thể đặt tạm trong đó.

Sau đó, anh bèn bước xuống hồ. Cái hồ này sâu hơn năm mét, Ngô Bình lại đào sâu xuống một mét ngay gốc sen, tìm được một miếng đất thần bảy màu! Đất thần lớn bằng trái bí đao, tỏa ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng!

Ngô Bình cất đất thần đi rồi dẫn Viêm Dương và ông Sơn xuống dưới chân núi. Ông Sơn thấy Viêm Dương là một tấm da người nhưng cũng không sợ, còn cười nói: “Tôi biết ngay cậu là thần tiên mà!”

Ngô Bình cười nói: “Ông Sơn, may mà có ông dẫn đường, tôi đã thu hoạch được rất nhiều. Đợi đến khi chuyện ở đây xong, tôi chắc chắn sẽ hậu tạ!”

Ông Sơn cười: “Tiên nhân, giúp được là tôi vui rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc