THẦN Y TRỞ LẠI

Quan Oánh vui vẻ cười nói: “Cảm ơn công tử”.

Hơn một ngày sau đó, Ngô Bình đã chữa khỏi cho. các những trẻ tuổi còn lại trong thôn.

Trưa ngày hôm nay, sau khi dự tiệc chia tay của thôn Linh Ấn xong, Ngô Bình đã dẫn Quan Oánh đến Giang Nam Thành.

Hai người bay một đoạn trên cao, Ngô Bình đã nhìn thấy một con sông dài hơn một trăm dặm, đó chính là sông Thanh Linh.

Phía Nam của sông Thanh Linh là một vùng đồng bằng, một thành trị phön hoa đã mọc lên ở đó và lấy tên là Giang Nam Thành.

Đây là nơi sâm uất nhất trong số các thành phố núi mà Ngô Bình từng thấy, nơi này không chỉ có diện tích rộng mà còn đông dân sinh sống, các công trình kiến trúc cũng hơn hẳn các thành nhỏ.

Đèn đường đều được làm từ linh thạch phát sáng, thậm chí gạch lát đường cũng từ linh thạch màu đỏ, đường rộng tới nỗi mười chiếc xe ngựa có thể đi qua cùng một lúc.

Kiến trúc ở đây cũng rấ đặc biệt, mỗi căn nhà đều sa hoa lộng lẫy.

Quá trình xanh hoá trong thành cũng rất cao, kháp nơi đều là một màu xanh mướt mắt, cây cỏ trên đường còn lẫu cả linh dược cấp một

Đánh giá một toà thành không thể chỉ nhìn vào ngoại cảnh, mà còn có trị an nữa. Đã liên tục ba năm, chưa từng có một án cướp bóc nào xảy ra trong thành này.

Đương nhiên, để sinh sống ở một nơi thế này cũng rất tốn kém. Nhà ở đây đều có giá trên trời, căn nào. sang trọng một chút lên đến cả vài trăm triệu. Điều này. khiến người ngoài chỉ dám đến đây mua săm hoặc ở trọ, khi nào tiêu hết tiền thì rời đi.

Mười gia tộc lớn ở Động Thiên Thanh Linh hình như cũng lập nghiệp ở đây.

Sự phồn hoa của Giang Nam Thành còn thể hiện ở. các cửa hàng buôn bán, đồ tốt nhất ở Động Thiên Thanh Linh hầu hết đều có thể mua được ở đây. Ví dụ ở đây có quần áo đẹp nhất, đan dược tốt nhất và phụ nữ xinh đẹp nhất.

Ngoài ra, bên ngoài Giang Nam Thành cũng có nhiều môn phái, đi vài bước là có thể gặp đệ tử của môn phái hay thành viên của bang phái nào đó.

Ngô Bình vừa đến trước cổng thành đã cảm nhận được không khí xa hoa của nơi này.

Nơi này được quản lý rất nghiêm ngặt, lần đầu vào thành phải đăng ký, sau đó nhận thẻ thân phận. Gó thẻ này rồi thì sau này có thể tuỳ ý ra vào thành.

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký, nhóm Ngô Bình đã hoà chung vào dòng người

Vào thành rồi, Ngô Bình mới thấy ai có thân phận một chút thì đều ngồi xe ngựa, xe ngựa khác nhau cũng có khoang xe và ngựa khác nhau

Khí chất và cách ăn vận của Ngô Bình rất phi phàm nên anh vừa vào đây đã có một người đàn ông ăn mặc sang trọng lịch sự hỏi: “Công tử có cần xe ngựa không?”

Ngô Bình nhìn dòng xe ngựa trên đường rồi gật đầu: “ho tôi xem đã".

Người kia lập tức vẫy tay, một chiếc xe ngựa bốn cửa đã được đánh đến, ngựa kéo xe cũng rất dũng mãnh, vừa nhìn đã biết là giống ngựa phi phàm.

Xe ngựa được thiết kế rất tối tân, ngồi bên trong gần như sẽ không bị xóc, ngoài ra ngựa đã được huấn luyện nên tăng hay giảm tốc đều rất nhanh.

Người kia ngồi trong xe rồi giới thiệu cho Ngô Bình: “Công tử, đây là xe ngựa tầm trung của cửa hàng chúng tôi, kéo xe là linh mã trung phẩm có thể chạy 3000 dặm, sức bền tốt, giữa đường không cần nghỉ ngơi ăn uống”

Bình luận

Truyện đang đọc