THẦN Y TRỞ LẠI

Anh vừa thắt nút cái bao lại thì đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng bước chân. Một người ăn mặc như người hầu tay dắt một con chó có cái mũi rất to đi đầu. Đằng sau có một tu sĩ trẻ. Đằng sau tu sĩ trẻ này lại có ba tuỳ tùng nữa.  

 

Ánh mắt của năm người đó đều dừng lại ở cái bao trên tay Ngô Bình, tu sĩ trẻ kia ánh mắt lạnh lẽo, hỏi: "Dược liệu ở đây bị anh hái rồi sao?"  

 

Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Dược liệu trong rừng đều vô chủ, tôi có hái hay không thì liên quan gì đến anh?"  

 

Thanh niên kia cười lạnh: "Ranh con, linh khuyển của tôi đã qua huấn luyện, chuyên đi tìm linh dược. Tôi đã ở đây ba ngày rồi, giờ mới tìm được linh dược. Mau ngoan ngoãn đem linh dược giao ra đây, nếu không tôi sẽ lấy mạng anh!"  

 

Ngô Bình lạnh lùng: "Muốn uy hiếp tôi? Nghĩ rằng đưa theo vài tên cẩu nô tài là muốn bắt nạt ai cũng được hay sao?"  

 

Thanh niên kia thở dài, đáp: "Cái miệng cũng lợi hại đấy, chỉ tiếc là biết nói không thôi cũng chẳng tác dụng gì. Lên!"  

 

Advertisement

Lập tức ba tuỳ tùng sau lưng hắn ta lao lên. Hai tên tay lăm lăm con dao găm, một tên cầm đoản đao. Bọn chúng nhắm vào những chỗ hiểm trên người Ngô Bình.  

 

Ngô Bình đã luyện da, luyện gân, thể chất lại mạnh mẽ hơn người. Cộng thêm kinh nghiệm Võ Đạo thâm sâu, cho nên mấy món võ mèo của ba kẻ này chẳng là gì với anh!  

 

Anh nhanh chóng né sang một bên, giáng một quyền vào mạng sườn tên cầm đao.  

 

"Rắc!"  

 

Sau một âm thanh đanh gọn, tên tuỳ tùng chảy máu mũi và ngã xuống đất. Một chiếc xương sườn gãy xuyên qua phổi của hắn ta, vì bị chảy máu trong nên hắn nhanh chóng mất mạng.  

 

Sau khi đánh ngã một tên, anh né ra sau một kẻ khác và giáng một quyền vào sau đầu hắn. Kẻ này lập tức sùi bọt mép và chết ngay tại chỗ.  

 

Tên thứ ba kinh ngạc định rút lui, nhưng Ngô Bình đã bồi một cú đá vào thái dương khiến hắn chết ngay tại chỗ!  

 

Gã tu sĩ trẻ sửng sốt và hét lên: "Anh có biết tôi là ai không?"  

 

"Bịch!"  

 

Một làn gió mạnh thổi tới, Ngô Bình còn không cho hắn cơ hội nhiều lời, anh giáng hai chưởng vào bụng và ngực gã tu sĩ.  

 

"Rắc!"  

 

Giống như một bao cát, hắn ta bị đánh bay hơn mười mét và dừng lại sau khi va vào một cái cây.

Người tuỳ tùng dắt linh khuyển đi theo sợ hãi, lập tức quỳ trên mặt đất cầu xin: "Đừng giết tôi!"  

 

Ngô Bình nhìn linh khuyển hỏi: "Con chó này do anh nuôi?"  

 

Người tùy tùng này dáng người không cao, nhìn có vẻ rất nhanh nhẹn, tu vi cũng không cao. Anh ta vội vàng nói: "Đúng vậy, tiểu nhân từ nhỏ đã nuôi chó, đây là chó của tôi".  

 

Ngô Bình "ừm" một tiếng rồi nói: "Con chó ở lại, còn anh có thể đi”.  

 

Người đàn ông buông dây xích, quay người bỏ chạy.  

 

Vân Thường nói: "Sư huynh, nếu như để người đó đi, chỉ sợ sẽ có phiền phức”.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc