THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2261

Đao vẫn chưa được rút ra khỏi vỏ thì cả tám người đã đầu rơi khỏi cổ. Máu trong họng phun cao đến hơn nửa mét.

Cách đó không xa, tên tổ trưởng kinh ngạc, hét lên: “Là cao thủ siêu cấp, rút”.

Gã ta vừa nói vừa phất tay, vứt ra một người giấy, người giấy đó xòe ra trên không trung rồi biến thành một tên mập bốn mặt, giống như bốn vận động viên sumo dính lại với nhau, rất đáng sợ.

Hắn ta hét lên rồi xông về phía long vệ.

Chính vào lúc đó, Viêm Dương liền ra tay, bao trọn lấy hắn ta bằng một tấm da người. Có điều, thực lực của Tứ Diện Thai Tàng rất mạnh, chớp mắt đã đẩy lớp da người ra, dùng tám cánh tay giữ chặt lấy da người, khiến Viêm Dương phải hừm lên khó chịu.

Lúc này Ngô Bình phất nhẹ tay, kéo Giảo Hồn liền bay ra. Bảo bối này đã từng giết vô số tà ma trên đảo Huyền Võ, thực lực tăng mạnh, nó bay về trước cắt một cái, một cái đầu của Tứ Diện Thai Tàng liền bị cắt đứt, hắn ta gào lên đau đớn, buông Viêm Dương ra ngay rồi quay đầu bỏ chạy.

Tiếc là đã muộn, kéo Giảo Hồn lại bay qua, cắt đứt thêm một cái đầu nữa, chỉ với vài lần như vậy, bốn cái đầu của Tứ Diện Thai Tàng đều rơi hết xuống đất, hắn ta không cách nào quan sát, chỉ có thể xoay vòng vòng tại chỗ.

Các long vệ thì đuổi giết những sát thủ còn lại. Mấy người đó thấy đến cả Tứ Diện Thai Tàng cũng không phải đối thủ thì ai nấy đều sợ đến tái mặt, cuối cùng, ngoài tên tổ trưởng ra thì tất cả bọn họ đều bị long vệ giết hết.

Sở dĩ tên đó có thể trốn thoát được là vì Ngô Bình muốn giữ lại một người sống.

Lúc này, Ngô Bình lấy lò luyện Minh Thần ra, ném cả Tứ Diện Thai Tàng và bốn cái đầu của hắn vào trong. Lò luyện Minh Thần liền phun ra hơn một trăm viên đan dược, đấy là Sinh Mệnh Đan mang nguồn sức mạnh sinh mệnh.

Mắt anh sáng lên, sức sống của tên quái vật này vô cùng thâm hậu, không ngờ có thể tạo ra nhiều đan dược đến thế.

Anh phát cho mỗi long vệ một viên đan dược, cho Ảnh ba viên, Viêm Dương ba viên. Mọi người uống Sinh Mệnh Đan xong thì cảm giác như tăng thêm sức sống, ai cũng thích thú. Ngô Bình cất lò luyện Minh Thần lại, rồi ra sân vườn, mỉm cười, nói: “Ông nội, đây là đan mà cháu vừa luyện được, ông nếm thử xem”.

Anh vừa nói vừa đặt một viên Sinh Mệnh Đan vào miệng Lý Vân Đẩu. Lý Vân Đẩu giống như một đứa trẻ, nhai chóp chép vài cái rồi nói: “Không có vị gì cả, có loại nào ngọt không?”

Ngô Bình liếc mắt: “Ông nội, là Sinh mệnh đan đấy, uống nó vào thì ít nhất ông cũng có thể sống thêm một trăm tuổi nữa”.

Mắt Lý Vân Đẩu sáng lên, ông nói: “Thần kỳ vậy sao? Còn nữa không?”

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Ông nội, ông cần nó làm gì?”

Lý Vân Đẩu: “Đương nhiên là đem tặng rồi. Ông có rất nhiều bạn già, ông muốn họ sống thêm vài năm để bầu bạn với ông”.

Ngô Bình lắc đầu, nhưng anh vẫn lấy ra mười viên Sinh Mệnh Đan, bỏ vào trong một cái bình nhỏ, rồi đưa cho Lý Vân Đẩu: “Ông nội, thứ này rất quý, chỉ cho những người bạn tốt nhất của ông thôi nhé”.

Lý Vân Đẩu mỉm cười, nói: “Ông biết mà”.

Bên khác, người đàn ông thấp bé đó khó khăn lắm mới chạy thoát, trong lòng vừa kinh sợ vừa tức giận, hắn ta nghiến răng nói: “Nghiêm Kim Lương đáng chết, mày đã khiến cho người của tao bị giết sạch hết, món nợ này tao phải tính với mày”.

Lúc này, Nghiêm Kim Lương đang đi tới đi lui, đã một tiếng đồng hồ trôi qua, sao vẫn chưa có tin tức?

Bình luận

Truyện đang đọc