THẦN Y TRỞ LẠI

 Một luồng sức mạnh khủng khiếp xé rách một lỗ hổng trên cao, anh kéo Thiên Tuyết Linh Kiều rời khỏi thế giới này.  

 

Khi rời đi, cơ thể của hai người hoá thành một nguồn năng lượng rồi quay về cơ thể cũ của mình. Sau đó, một luồng sức mạnh đẩy họ ra và bay khỏi Sâm La Giới.  

 

Quay lại con đường Chân Thánh, Ngô Bình cảm thấy trong cơ thể mình có thêm một luồng sức mạnh kỳ diệu, nó rất ổn định, đủ để chống lại trật tự thiên đạo quỷ dị.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cũng có thu hoạch lớn, chuyến này về, cô ấy đã nhanh chóng đột phá rồi tiến vào cảnh giới cao hơn.  

Advertisement

 

“Huyền Bình, phía trước có rất nhiều nhánh, chúng ta qua đó xem đi?”, cô ấy hỏi.  

 

Ngô Bình nhắm mắt lại cảm nhận một chút rồi cười nói: “Chúng ta có vẻ đã ở trong Sâm La Giới rất lâu, nhưng thật ra bên ngoài này mới trôi qua một tiếng thôi”.  

 

Advertisement

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nếu chỉ có một tiếng thì mình có thể vào thêm vài ngã rẽ nữa”.  

 

Ngô Bình: “Đi tiếp thôi, chắc những người khác đều đi hết rồi. Phía trước có vài chỗ có kho báu đấy, không biết họ có tìm được cái nào không”.  

 

Ngô Bình: “Đã có kho báu nào được mở chưa nhỉ?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Có một cái thôi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy thì chúng ta hãy đến chỗ chưa có ai mở để xem nhé!”  

 

Hai người tiếp tục bước đi trên con đường Chân Thánh, phía trước xuất hiện một ngã rẽ, nối liền với một đỉnh núi trên hư không. Dưới núi là một vùng đất mênh mông, đang có hơn chục tu sĩ tập trung ở đây.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều quan sát ngọn núi thần ấy rồi nói: “Đây là đỉnh Thiên Nguyệt, là nơi có kho báu nổi tiếng. Nhưng từ xưa đến nay chưa có ai khai phá được kho báu này”.  

 

Ngô Bình: “Em có biết kho báu trong đấy là gì không?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Viết ngay trên vách núi kìa anh”.  

 

Hai người đi vào ngã rẽ rồi tiến về phía đỉnh Thiên Nguyệt, nhưng giữa chừng có hai tu sĩ cản đường họ.  

 

Một trong hai tu sĩ này có ám văn kín người, trên cái đầu trọc lóc của họ mọc bốn con mắt, một con mắt nhìn chằm chằm về một phía, những con mắt còn lại thì đều sắc như dao.  

 

Tu sĩ còn lại thì có dáng người cao gầy, trông cũng khá giống người, nhưng đôi mắt lại nhắm tịt, bên ngoài che vải màu đen. Lưng hắn mọc 12 đốt sống ngắn dài khác nhau, làn da thì có vảy màu lam nhạt.  

 

Thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều thờ ơ nói: “Công tử mù, công tử bốn mắt, hai người làm gì thế?”  

 

Tu sĩ bốn mắt cười lạnh nói: “Lối này không đi được, Linh Kiều thần nữ, mời quay về cho”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Tôi khuyên hai người tốt nhất nên tránh ra, không thì đừng trách tôi là ác”.  

 

Công tử mù vung trường kiếm trong tay lên rồi nói: “Cô thử đi tôi xem”.

Ngô Bình nói: “Thế ư? Để tôi thử xem kiếm của anh có sắc hay không nhé!”  

 

Anh tiến lên một bước, công tử mù hừ lạnh một tiếng rồi chĩa mũi kiếm vào mi tâm của anh. Ngô Bình bắt lấy mũi kiếm rồi bẻ cong nó, cùng lúc đó đã đá công tử mù bay xa cả chục mét.  

Bình luận

Truyện đang đọc