THẦN Y TRỞ LẠI

 Anh hỏi Lam Hân Nguyệt: "Hân Nguyệt, đá thần này bao nhiêu tiền một lạng?"  

 

Lam Hân Nguyệt: "Đắt đỏ lắm, một lạng đá thần ít nhất cũng phải hàng triệu đồng Thần Long".  

 

Ngô Bình nói: "Ừm, nhưng không thể bán đá thần này được, anh muốn dùng nó để trồng dược liệu".   

 

Thần Nông Cốc kia là của anh, nếu đưa số đá thần này vào Thần Nông Cốc, thiết nghĩ sẽ sinh ra được nhiều thần dược, bảo dược hơn.  

Advertisement

 

Lam Hân Nguyệt: "Chồng, đá thần này có giá trị rất cao, bây giờ chuyện đã đồn khắp rồi, anh mau rời khỏi đây một thời gian, đợi thời gian sau hãy về lại Hồng Hoang".   

 

Ngô Bình cũng biết mình mang đồ quý giá trên người sẽ bị nhòm ngó nên gật đầu: "Em nói cũng đúng. Vậy anh tới thần thổ thông thiên một chuyến, dặp Hỗn Thiên Đại Đạo Quân".   

 

Advertisement

Từ biệt mọi người trong Vương phủ xong, anh lại tới điện Xích Minh của thần thổ thông thiên.  

 

Hỉ Liên Thắng ra đón: "Công tử, điện chủ đang bế quan".  

 

Ngô Bình: "Hỉ trưởng lão, tôi cũng không có chuyện gì, muốn tới Thần Nông Cốc xem thử. Đúng rồi, thần thổ thông thiên có trận vận chuyển với viện Chu Tước chứ?"  

 

Đường Băng Vân tu luyện ở viện Chu Tước, tuy anh nhờ quan hệ chăm sóc cô ấy nhưng vẫn không yên tâm, bây giờ muốn tới thăm thử.  

 

Hỉ Liên Thắng cười nói: "Có, công tử muốn đến viện Chu Tước sao?"  

 

Ngô Bình: "Ừm, vợ tôi ở đó".  

 

Hỉ Liên Thắng: "Dù sao viện Chu Tước cũng không nằm trong phạm vi quản hạt của điện Hỗn Thiên chúng ta, nếu công tử muốn thì tôi có thể nghĩ cách chuyển người từ bên đó sang đây".   

 

Ngô Bình: "Không vội, tôi đi một chuyến rồi tính sau".   

 

Nói vài câu xong, anh tới Thần Nông Cốc trước.  

 

Trước lối ra vào Thần Nông Cốc có hai trưởng lão đứng canh, họ thấy Ngô Bình tới thì cùng hành lễ. Là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên, địa vị của Ngô Bình còn trên cả thượng trưởng lão, nên đương nhiên hai người này rất khách sáo với anh.  

 

Tách mây mù ra, anh vào trong cốc.  

 

Thần Nông Cốc rất rộng lớn, bên trong có vô số trận pháp nhỏ, hấp thu linh khí từ các thế giới duy độ cao nên dược liệu ở đây rất nhiều.  

 

Lần trước anh chỉ đi vòng vòng ở rìa bên ngoài, lần này anh quyết định đi sâu vào trong xem thử.  

 

Đi được một đoạn, anh nhìn thấy một gốc tử đằng quấn quanh mấy cột đá cao lớn, trên đó có treo lủng lẳng một quả bí đỏ to bằng đầu người, toả ra hương thơm thoang thoảng.  

 

Anh cũng không biết quả bí đỏ này, nhưng anh có thể cảm nhận được lực sinh mệnh của gốc tử đằng vô cùng kinh người, hơn nữa nó còn cực kỳ nguy hiểm!

Anh sửa soạn lại áo quần rồi chắp tay vái tử đằng: "Làm phiền tiền bối rồi".  

 

Tử đằng khẽ động đậy, một giọng nói vang lên: "Cậu cũng hiểu lễ nghĩa đấy, không giống mấy tên ngu xuẩn kia, vào đây đụng hết cái này tới cái khác".   

 

Ngô Bình: "Chắc tiền bối đã ở đây rất lâu rồi ạ?"  

 

Bình luận

Truyện đang đọc