THẦN Y TRỞ LẠI

Linh Kiều thần nữ tức giận nói: “Vũ Thiên Anh!”  

 

Ngô Bình không hỏi kỹ mà nói: “Thiên Tuyết cô nương, chúng ta cùng đi nhé, tiện thể để mắt đến nhau”.  

 

Anh có ấn tượng rất tốt với Linh Kiều thần nữ nên muốn giúp cô ấy, để cô ấy đi đến cuối cùng.  

 

Advertisement

Nghe thấy thế, Linh Kiều thần nữ tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn khẽ gật đầu rồi ừm môt tiếng.  

 

Ngô Bình thấy rất lạ, anh chỉ rủ cô ấy đi chung thôi, có gì đâu mà ngại thế?  

 

Advertisement

Vì thế, hai người sóng vai cùng đi, ban đầu hai người đi cách nhau hai bước, nhưng càng đi Ngô Bình càng thấy Linh Kiều thần nữ đi sát vào người mình với vẻ mặt rất lạ.  

 

Tuy thấy khó hiểu, nhưng anh không nói gì, cũng không cố ý đi cách xa cô ấy.  

 

Họ đi được một đoạn thì lại có hai người một nam một nữ nắm tay nhau xuất hiện, hình như là một đôi tình nhân. Người đàn ông còn đang đút đồ ăn cho cô gái.  

 

Thấy thế, Ngô Bình không khỏi bật cười nói: “Thiên Tuyết cô nương, cô nhìn họ ân ân ái ái kìa, ai không biết còn tường họ đang ở trên con đường tình yêu đấy”.  

 

Linh Kiều thần nữ liếc nhìn anh rồi nói: “Con đường Chân Thánh có một luật bất thành văn là nam nữ tu mà đi chung thì sẽ là người yêu của nhau”.  

 

Ngô Bình lập tức đứng hình và hiểu ra tại sao Linh Kiều thần nữ lại có vẻ thẹn thùng như vậy, thì ra anh mời cô ấy đi chung lại biến thành ngỏ lời với người ta rồi, nhưng cô ấy không từ chối, lẽ nào…  

 

Ngô Bình ho khan một tiếng định giải thích, nhưng Linh Kiều thần nữ đã nói: “Công tử đã cứu tôi một mạng, Linh Kiều nguyện lấy thân báo đáp”, nói rồi, cô ấy đã nắm lấy tay Ngô Bình.  

 

Ngô Bình bắt đầu thấy nhộn nhạo, lời định nói ra lại nuốt ngược vào trong. Con đường Chân Thánh vốn rất nguy hiểm, nguy hiểm bắt nguồn từ hoàn cảnh và cả lòng người. Nếu có một đôi yêu nhau cùng vào đây, khi họ đối mặt với lợi ích lớn thì mới có thể quan tâm đến nửa kia.  

 

Nghĩ thông suốt rồi, Ngô Bình mỉm cười và nắm lấy tay của Linh Kiều thần nữ: “Nếu em đã tin tưởng anh như vậy thì anh sẽ không phụ lòng em đâu”.  

 

Nghe thấy thế, Linh Kiều thần nữ rơm rớm nước mắt rồi gật đầu.

Lúc này, cặp đôi phía trước đã dừng bước rồi cùng ngoảnh lại. Người đàn ông có gương mặt dài, mắt lác, hàm răng mọc không theo hàng theo lối, lỗ mũi cũng toàn lông dài đen, thoạt nhìn thì gương mặt này thật sự không xứng với vóc dáng oai vệ của anh ta.  

 

Còn cô gái lại vô cùng xinh đẹp, cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, dáng người uyển chuyển, gương mặt đang mỉm cười.  

 

Nam tu nhìn thấy Ngô Bình thì nhếch miệng cười nói: “Tiểu tử này trông đẹp trai đấy, vợ, em thích hắn không?”  

 

Mỹ nữ đấm vào ngực anh ta rồi nói: “Chồng, đời này em chỉ yêu anh thôi, hắn nào có đẹp trai đâu. Nếu anh không tin, giờ em có thể giết hắn luôn cho anh xem”.  

 

Nghe thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều ngạc nhiên nói: “Huyền Bình cẩn thận, đây là Thư Hùng Song Sát”.  

 

Ngô Bình: “Đó là gì?”  

Bình luận

Truyện đang đọc