THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1239

Hai người xuống xe rồi đi trên một con đường nhỏ được lát bằng đá vụn, hai bên đường trồng rất nhiều hoa, cùng với đó là các sạp hàng nhỏ, hàng ăn, cửa hàng, tiệm hoa quả, cửa hàng rượu và thuốc lá, tiệm làm đầu…

Ngô Bình cười hỏi: “Các cửa hàng này đều do thành viên của Đường Môn mở à?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Đường Môn đông qua, nhiều người tập trung ở một nơi sẽ phát sinh nhiều nhu cầu trong cuộc sống, vì thế ngay từ đầu mọi người đã xây dựng tổng bộ thành mô hình thị trấn, tự sản tự tiêu là tiện nhất”.

“Chủ các cửa hàng ở đây đều là người nhà của thành viên thuộc Đường Môn, họ làm ăn ở đây cũng có thể tăng thêm thu nhập”.

Ngô Bình: “Thế cũng được, người về hưu hay người nhà của các thành viên đều có việc làm. Đường Môn như một xí nghiệp lớn vậy”.

Đường Băng Vân cười nói: “Đúng thế, Đường Môn cũng đầu tư vào nhiều xí nghiệp lắm, không mong kiếm được tiền đâu, chỉ cần cung cấp đủ việc cho mọi người là được rồi. Ví dụ như khách sạn, siêu thị, xưởng sắt thép, trạm thuỷ điện của tập đoàn Thục Vương ấy, cũng chỉ để cung cấp công ăn việc làm cho mọi người thôi”.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Quy mô của Đường Môn phải như một quốc gia thu nhỏ, muốn cai trị tốt không phải chuyện dễ”.

Họ đi thêm một lúc thì có hai đứa bé khoảng 7,8 tuổi chạy từ trong một cửa hàng ra.

Hai đứa trẻ cầm kiếm gỗ rồi khua múa, biên độ của động tác rất lớn, sau đó cứ thế đánh vào người Ngô Bình.

Ngô Bình vội tránh đi, song cũng không bận tâm nhiều. Nhưng có một người phụ nữ mập mạp bước ra từ trong cửa hàng, cô ấy quấn tạp dề, sau đó giơ tay lên đánh vào người một đứa trẻ.

“Cái thằng này, về học bài mau!”

Đứa bé đó bị đánh nên kêu oai oái, nhưng không hề sợ sệt, hàng xóm xung quanh bắt đầu kéo nhau ra hóng hớt.

Ngô Bình chỉ biết lắc đầu cười, hồi nhỏ anh cũng bị mẹ đuổi đánh như thế.

Trong số những người ra xem, có một người thu hút Ngô Bình bởi một ngón tay. Đó là một người cao tuổi, vóc dáng gầy gò, dáng người không cao, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn kim loại màu vàng.

Phía sau ông ấy là một cửa hàng tạp hoá, chuyên bán hạt dưa, hoa quả sấy, đồ chơi trẻ con…

Ngô Bình đi vào trong cửa hàng ấy, sau đó vẫy tay với đứa bé bị đánh, thằng bé đi tới hỏi: “Chú gọi cháu có việc gì thế?”

Ngô Bình cầm một món đồ chơi đắt nhất là khẩu súng mô hình lên rồi đưa cho cậu bé: “Về viết bài cho cẩn thận, chú sẽ tặng cháu món đồ chơi này”.

Cậu bé tròn mắt nhìn anh: “Chú tặng cháu ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhưng cháu phải về viết bài nhé”.

Cậu bé gật đầu thật mạnh: “Vâng, cháu về viết ngay đây”.

Người phụ nữ mập thấy hơi ngạc nhiên, sau đó vội vàng đi tới cảm ơn anh.

Ông lão cười nói: “Cậu bé này ngày nào cũng chọc cho người lớn trong nhà tức điên lên”.

Bình luận

Truyện đang đọc