THẦN Y TRỞ LẠI

 Bọn họ lạnh lùng nhìn anh như nhìn một người chết.  

 

Ngô Bình liếc nhìn lại rồi nói: “Đông đúc thế này, đang chờ tôi à?”  

 

Một tu sĩ Thần tộc bước ra, trên mắt hắn mọc đầy lông màu vàng, đôi mắt thì có màu tím, toàn thân toả ra khí tức bức người, hắn lạnh giọng nói: “Chúng tôi chờ cậu ở đây lâu rồi”.  

 

Ngô Bình: “Hình như tôi không quen các người thì phải?”  

Advertisement

 

Tên đó lạnh lùng nói: “Chúng tôi đến giết cậu”.  

 

Ngô Bình: “Chết dở, tại sao thế?”  

 

Tên kia: “Biểu hiện của cậu quá tốt, nếu để một tu sĩ Nhân tộc như cậu phát triển thì sau này sẽ tạo thành uy hiếp cho chúng tôi. Ngoài ra, chúng tôi cũng rất có hứng thú với đào tiên và thiên thạch của cậu”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn sang hai tu sĩ Nhân tộc rồi nói: “Hai người thì sao? Chúng ta cùng là người của Nhân tộc mà, hai người theo phe nào?”  

 

Một tu sĩ Nhân tộc cười khẩy nói: “Chúng tôi đến vì quả đào tiên”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Các người tưởng có thể ỷ đông để giết tôi à?”  

 

Tu sĩ Thần tộc kia cười lạnh nói: “Nếu ở ngoài thì chúng tôi không chắc lắm, vì thực lực của cậu quá mạnh. Nhưng ở đây là Hoang Cổ Giới, mọi pháp lực đều bị phong ấn, mọi người chỉ có thể dựa vào sức mình thôi. Chúng tôi có thần thể, yêu thể, hơn nữa còn là mười chọi một, giết cậu đâu phải chuyện khó”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Tôi khuyên các người nên nhanh chóng rời khỏi đây, tôi không muốn giết người”.  

 

Một yêu tu cười phá lên: “Lúc nào rồi mà còn ra vẻ thế, tiếp chiêu!”  

 

Yêu tu đó chợt hoá thành một con báo dài cả trăm mét rồi bổ nhào tới. Ngay khi nó ra tay thì đã có một bàn tay thò từ trong chân hình của Ngô Bình ra để đập vào đầu nó.  

 

Rắc!  

 

Con báo này có thể chất rất mạnh, nhưng sau khi trúng một chưởng vào đầu thì vẫn lăn quay như thường.  

 

Thấy thế, chín người khác đều ngẩn ra, không thể tin nổi!  

 

Ngô Bình nói: “Tôi đã cho cơ hội rồi mà các người không chân trọng, thế thì chết hết đi!”  

 

Một đường kiếm bay đi, cả chín người kia đều hoá thành sương máu rồi chết hết.  

 

Giết họ xong, Ngô Bình lấy hết đồ mà họ cất giấu, trong đó có bốn quả đào tiên, sáu tảng thiên thạch, đương nhiên còn có tài nguyên của họ.  

 

Cất đồ đi xong, anh bay vào một cửa hang động rồi đáp xuống, một con quái thú mọc đầy lông đen dài hơn chục mét xông ra.  

 

Nó rất hung hăng, vừa nhìn thấy Ngô Bình đã lao vào ngay. Nhưng ngay sau đó, nó đã nằm phục xuống đất rồi run lẩy bẩy.  

 

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Mày đã ăn thịt quá nhiều trẻ em vô tội, hôm nay hãy tự sát đi!”  

 

Con quái vật như không điều khiển được bản thân, móng vuốt của nó tự cắm vào đầu rồi chết tại chỗ.  

Bình luận

Truyện đang đọc