THẦN Y TRỞ LẠI

 Tiểu Hoàng Long: "Tôi vẫn luôn âm thầm bảo vệ, xin chủ nhân yên tâm".  

 

Ngô Bình nhìn nó: "Ừm, xem ra Thuần Huyết Đan có tác dụng không tồi, huyết mạch của cậu mạnh gấp đôi so với lần trước".  

 

Tiểu Hoàng Long cười hì hì: "Chủ nhân, chẳng mấy chốc tôi có thể thống trị Long tộc!"  

 

Ngô Bình nhìn Đỉnh Nhi: "Con trai, lần sau ra ngoài chơi nhất định phải nói trước với người nhà, biết chưa?"  

Advertisement

 

Đỉnh nhi gật đầu: "Con đã rõ, thưa bố".  

 

Ngô Bình cười: "Đi thôi, bố dẫn con đi biển chơi".  

 

Anh gọi Tiểu Hoàng Long theo, Tiểu Hoàng Long biến thành một con rồng khổng lồ dài hàng nghìn mét, mang theo Ngô Bình và Đỉnh Nhi lên bầu trời.  

Advertisement

 

Hai bố con ngồi trên rồng cưỡi mây vượt gió, chẳng mấy chốc đã đến Đông Hải. Ở trên cao có thể thấy đại lục Côn Luân chỉ là một vùng đất đất liền, phần rộng lớn nhất chính là đại dương.  

 

Ngô Bình nói: "Đại dương vô biên có chứa rất nhiều sinh linh mạnh mẽ".  

 

Tiểu Hoàng Long: "Chủ nhân, lúc rảnh rỗi tôi cũng dạo chơi trong đại dương, quả thật có thứ không dễ dối phó".  

 

Sau khi bay một đoạn, Ngô Bình nhìn thấy một hòn đảo xinh đẹp. Hòn đảo này có rừng, còn có một khe núi trăm hoa đua nở, phong cảnh đẹp đẽ vô cùng.  

 

Ngô Bình cười nói: "Nơi này được đấy, sau này có thể thường xuyên dẫn con đến đây chơi".  

 

Sau đó anh nói với Tiểu Hoàng Long: "Đưa mẹ Đỉnh Nhi đến đây".  

 

Nhậm San San đang ở nhà mẹ đẻ, không ở nhà. Tiểu Hoàng Long nghe lệnh liền lập tức đến Hải Thành.  

 

Ngô Bình và Đỉnh Nhi hạ xuống khe núi, hoa tươi phủ khắp chốn, hương hoa bay ngào ngạt. Nơi đây còn có một số hoa quả màu đỏ và màu ngọc bích, Ngô Bình xem thử thì đó là một loại quả, hương vị khá ngon, liền để kệ Đỉnh Nhi hái ăn.  

 

Đỉnh Nhi vui vẻ lăn lộn trên cỏ, nói: "Bố ơi, sau này chúng ta thường xuyên đến đây chơi được không?"  

 

Ngô Bình: "Được chứ, sau này có thể thường xuyên tới đây chơi".  

 

Không lâu sau Nhậm San San cũng tới, hai người cùng chơi đùa thỏa thích với Đỉnh Nhi, chẳng mấy chốc đã qua nửa ngày.  

 

Ngô Bình trải một cái thảm lên mặt cỏ, anh lấy ra đồ ăn để cả nhà dùng bữa. Anh còn lấy ra hạnh nhân của Hạnh Tổ, bàn đào và một ít thịt sấy.  

 

Đỉnh Nhi vừa ăn xong một quả hạnh nhân thì có một ánh sáng đáp xuống phía không xa, ba tu sĩ đáp xuống đảo. Ba người này có hai nam một nữ.  

 

Khi ba người thấy gia đình họ phía không xa thì hơi ngạc nhiên, một nam tu có khuôn mặt đen nói: "Chỗ này cũng có người sao".  

 

Nam tu cao ráo trắng trẻo nói: "Đảo Bách Hương này là địa bàn của Cổ Kiếm Môn chúng ta, sao có thể để người ngoài tùy ý xông vào?"  

 

Nói rồi hắn bay vụt lên, đứng trên không trung nói với Ngô Bình: "Các người đang làm gì?"  

 

Ngô Bình không ngẩng đầu, nói: "Chúng tôi đang dạo chơi, các người là ai?"  

 

Bình luận

Truyện đang đọc