THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1437

Ngọc Tử nói: “Tử Vận, cô đừng nói người khác như vậy, sư phụ không nhìn nhầm được đâu”.

“Im ngay, ai cho mày lên tiếng hả?”, Tử Vận mắng.

Ngọc Tử: “Sư phụ đã bảo chúng ta bình đằng như nhau, phải yêu thương và giúp đỡ nhau”.

Thấy An Ogura tự cãi nhau một mình, ai nấy đều ngẩn ra nhìn. Ngô Mi kéo tay áo Ngô Bình rồi hỏi: “Anh ơi, chị ấy bị sao thế ạ?”

Ngô Bình nói: “Kệ cô ấy, cô ấy bị đa nhân cách đấy”.

An Ogura: “…”

Yozakura Tama đã hoá thân thành tiếp viên hàng không để phục vụ gia đình Ngô Bình. Ngọc Tử cũng ra giúp, sau đó bị Tử Vận mắng là không có tiền đồ, là kiếp nô tì.

Ngô Bình mặc kệ cô nhóc rồi nói chuyện với người nhà mình.

Ba tiếng sau, máy bay chuẩn bị hạ cánh ở huyện Minh Dương. Huyện này chỉ có một sân bay nhỏ nên số lượng đường băng có hạn.

Khi máy bay xin hạ cánh, đài quan sát đã phát tín hiệu yêu cầu họ chờ một lát, vì có một chuyên cơ đặc quyền sắp hạ cánh.

Cơ trưởng là người nhà nên Ngô Bình không có ý kiến gì, chỉ bảo cơ trưởng cho bay trên không một lát chờ lệnh hạ cánh.

15 phút sau, đài quan sát đã ra lệnh cho họ rời đi.

Ngô Bình nhìn xuống dưới, trong bốn đường băng thì có hai đường trống, tại sao lại không cho máy bay của anh đáp xuống? Anh lập tức tới khoang lái rồi lạnh giọng nói: “Quyền ưu tiên, mã số 7713!”

Nghe thấy thế, đài quan sát im lặng một lát như đang kiểm tra, sau đó một giọng nam vang lên: “Xin lỗi sếp, chúng tôi không biết là sếp. Đường băng số hai đã chuẩn bị xong, mời hạ cánh!”

Ngô Bình không nhiều lời mà bảo cơ trưởng hạ cánh.

Cùng lúc đó, cũng có một chiếc máy bay quân dụng hạ cánh ở đường băng số một, chậm hơn máy bay của Ngô Bình vài giây.

Trong khoang máy bay được trang bị sofa, tủ rượu và thiết bị âm thanh cao cấp. Một người thanh niên vừa uống nước trái cây vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi anh ta nhìn thấy có một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh ở bên cạnh thì tỏ vẻ không vui rồi nói: “Sao bảo sân bay trống? Tại sao lại có máy bay khác thế này?”

Một cô gái trẻ tuổi ngồi cạnh anh ta lập tức lên tiếng: “Thưa cậu chủ, để lát tôi sẽ hỏi người của sân bay”.

Máy bay hạ cánh xong là cô gái chạy tới buồng lái luôn, sau đó quay lại báo cáo: “Cậu chủ, máy bay kia có quyền ưu tiên, là người của Thiên Long”.

“Hả? Người của Thiên Long ư? Thế tôi phải đi gặp mới được”, anh ta cười lạnh nói.

Gia đình Ngô Bình bước xuống khỏi máy bay, Cương Tử đã lái xe đến chờ sẵn. Sau thời gian nghỉ tuần trăng mật, biết gia đình Ngô Bình về nước, cậu ta lập tức đi rửa xe rồi chuẩn bị đến sân bay đón.

Mọi người ngồi lên hai chiếc xe, chuẩn bị rời đi. Song, xe vừa đi ra ngoài thì chợt có một chiếc xe khác chặn đường.

Xe của Cương Tử đi trước, cậu ta ấn còi, nhưng xe kia vẫn mặc.

 

Bình luận

Truyện đang đọc