THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1945

Đường Tử Di lười biếng rúc vào lòng anh, nói giọng nũng nịu: “Còn phải nói sao, người ta mệt sắp chết rồi đây. Thị trấn phỉ thuý đã bắt đầu kinh doanh rồi, nhà máy thuốc tháng sau sẽ sản xuất thuốc viêm gan B. Còn nữa, ở tập đoàn Đường Thị cũng có một đống việc, ngày nào e cũng bận đến tận hai ba giờ sáng”.

Ngô Bình không khỏi xót xa: “Không phải anh nói rồi sao, những việc lặt vặt chi tiết cứ giao cho giám đốc phụ trách. Một mình em dù có giỏi đến mấy cũng không thể làm xuể”.

Đường Tử Di: “Anh không biết giờ người được việc rất khó tìm sao? Có điều dần dần sẽ ổn thôi, em đã nhờ công ty tuyển dụng tìm giúp rồi”.

Ngô Bình lắc đầu: “Xem ra chỉ ăn đào tiên thì không ổn, anh phải giúp em tăng cường thể chất mới được”.

Đường Tử Di tò mò: “Tăng cường thể chất kiểu gì? Luyện công sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Dùng cái này”.

Nói rồi anh lấy ra một cái hồ lô màu xanh, chính là một trong số mười ba cái đan hồ mà anh có. Dược lực của đan hồ này có tác dụng luyện hình, tăng cường sức khoẻ tinh thần. Hơn nữa tác dụng của nó sẽ phát huy từ từ. Nếu đan hồ phát huy toàn bộ dược lực có thể khiến thể chất của Đường Tử Di ít nhất đạt tới tiêu chuẩn như Võ thần!

Đường Tử Di nhìn cái hồ lô rồi hỏi: “Hồ lô đựng rượu hả anh?”

Ngô Bình: “Đây là đan hồ. Từ hôm nay trở đi mỗi ngày em phải ngâm nó vào nước, sau đó uống hết nước. Uống nửa năm là cơ thể sẽ có cải thiện rõ rệt”.

Nói rồi anh lấy ra một cái lọ nhỏ.

Bên trong có một viên Băng Cơ Ngọc Cốt Đan. Băng Cơ Ngọc Cốt Đan này là bảo vật luyện hình, giá trị không thể đong đếm. Loại đan dược này thích hợp dùng cho nữ nhưng lại có yêu cầu khá cao về thể chất.

Đường Tử Di từng ăn đào tiên, lại uống bột linh châu nên thể chất thuần khiết, hoàn toàn phù hợp để sử dụng Băng Cơ Ngọc Cốt Đan này.

Ngô Bình: “Tử Di, quá trình sẽ hơi đau, em cố gắng một chút nhé, cùng lắm là mười phút thôi”.

Đường Tử Di hơi sợ hãi: “Chồng à, em không uống có được không?”

Ngô Bình nghiêm mặt lại đáp: “Không được! Nếu không tăng cường thể chất cho em thì anh không yên tâm. Đừng sợ, có anh đây mà”.

Đường Tử Di mặc dù sợ đau nhưng vẫn đành ngoan ngoãn nuốt viên đan. Viên đan đi vào dạ dày, Đường Tử Di toàn thân khó chịu như bị côn trùng cắn. Hơn nữa, cảm giác đó càng ngày càng mạnh.

Đường Tử Di kêu lên: “Đau chết em rồi! Không phải chỉ cần uống nước hồ lô là được rồi sao? Sao phải uống cả thứ dở hơi này nữa?”

Ngô Bình: “Đan hồ đó mặc dù sẽ từ từ phát huy tác dụng nhưng nó lại yêu cầu cao về thể chất của người sử dụng. Nếu em không uống viên đan này thì cơ thể sẽ không chịu nổi dược lực mạnh của đan hồ”.

Ngô Bình đưa tay vỗ lên người cô, cố gắng giúp cô đỡ đau nhất có thể. Cũng may là cảm giác đó chỉ diễn ra trong mười phút là biến mất.

Sau đó, Đường Tử Di lại cảm giác cơ thể ngứa râm ran.

Ngô Bình liền ôm cô vào phòng tắm rồi tự mình tắm rửa cho cô. Tắm một lúc, trên người Đường Tử Di bong ra một lớp da chết, để lộ ra làn da mới mịn màng hơn.

Sau đó Ngô Bình lại bế cô rồi đặt lên giường, nói: “Ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy sẽ thấy điều bất ngờ”.

Đường Tử Di: “Chồng à, anh ôm em”.

Bình luận

Truyện đang đọc