THẦN Y TRỞ LẠI

Hàn Băng Nghiên: “Thực lực của người dự bị rất bình thường”.

Ngô Bình: “Thật không may”. 

Lúc này, Hàn Băng Nghiên nhận được hình do Hàn Chí Thành gửi đến, đấy là báo cáo chẩn đoán của bác sĩ. Cô nhìn lướt qua, kết quả giống như phán đoán của Ngô Bình, là u não.

Hàn Băng Nghiên hơi căng thẳng, vội đưa kết quả chẩn đoán cho Ngô Bình xem rồi hỏi: “Anh Bình, anh có thể chữa khỏi cho bố em không?”

Ngô Bình liếc sơ qua, gật đầu, nói: “Yên tâm đi, không sao đâu”.

Hàn Băng Nghiên thở phào, nói: “May nhờ có anh phát hiện bố em không ổn, nếu cứ kéo dài thêm thì không biết sẽ thế nào”.

Thi đấu nhanh chóng bắt đầu, quả nhiên hậu vệ giỏi nhất của trường số 1 Trung Châu đã không ra trận, thay vào đó là một thành viên dự bị. Cuộc thi vừa bắt đầu thì trường số 1 Minh Châu đã ghi được một bàn ba điểm. Tiếp đó, trường số 1 Trung Châu phản công, nhưng năng lực của hậu vệ của đối phương quá mạnh, liên tục phá trận.

Phút thứ mười, tỷ số của hai bên là hai mươi chín, mười ba, cách biệt rất lớn. 

Mặc dù đội cổ động của Giang Nhu ra sức cổ vũ nhưng các đội viên của trường số 1 Trung Châu đã mất hết ý chí chiến đấu, hậu vệ là linh hồn của đội tuyển, không có cậu ấy thì làm sao đấu nữa?

Lúc này, một huấn luyện viên nữ tầm ba mươi tuổi tuyên bố cuộc thi tạm dừng, cô ta gọi các đội viên lại, nghiêm nghị nói gì đó.

Hàn Băng Nghiên liên tục thở dài: “Thôi xong rồi, mới có mười phút mà đã cách biệt lớn vậy rồi, chắc không cần phải đánh nữa”.

Lúc này cô bỗng nghĩ ra điều gì đó, hỏi Ngô Bình: “Anh Bình, chẳng phải anh cũng chơi bóng rổ sao? Hay anh ra đi?”

Ngô Bình trừng mắt: “Anh chưa từng huấn luyện chung với họ bao giờ, sao có thể nói ra sân là ra được".

Hàn Băng Nghiên: “Thử đi mà, em có lòng tin với anh. Anh giỏi đánh nhau thế, nhất định đánh bóng cũng sẽ không tồi”.

Ngô Bình không nói gì: “Hai chuyện này sao mà giống nhau được?” 

Hàn Băng Nghiên lấy điện thoại ra gọi. Huấn luyện viên nữ cầm điện thoại lên, do dự vài giây rồi cũng bắt máy.

“Dì nhỏ, con giới thiệu với dì một hậu vệ có thể ghi bàn, trình độ cao lắm, dì có cần không?”

Huấn luyện viên nữ đó là chị em họ với mẹ của Hàn Băng Nghiên, hai người quen biết nhau, cô luôn gọi huấn luyện viên đó là dì nhỏ.

Huấn luyện viên ngây ra rồi nói: “Hậu vệ giỏi? Ở đâu chứ?”

Hàn Băng Nghiên: “Ngồi ngay bên cạnh con đây. Chẳng phải dì tạm dừng thi đấu năm phút sao? Cho anh ấy hai phút, con bảo anh ấy cho dì thấy thực lực cá nhân, nếu như dì thấy không ổn thì xem như con chưa nói gì”.

Bây giờ huấn luyện viên cũng hết cách, nghe cô ta nói vậy thì hơi động lòng, nói: “Được, cho cậu ta một phút, đến gặp dì ngay”.

Hàn Băng Nghiên cười, nói với Ngô Bình: “Anh Bình, đi mau đi”.

Ngô Bình thở dài: “Lát nữa nếu anh mất mặt trước mọi người thì xem anh Ixử lý em thế nào”. 

Hàn Băng Nghiên cười hehe: “Không đâu, anh Bình của em giỏi nhất”.

Ngô Bình liền chạy ra sân bóng, lúc này còn ba phút nữa là đến giờ thi đấu.

Huấn luyện viên liếc nhìn cậu, chiều cao tính cả giày tầm một mét tám sáu xem như ổn, cô ta cũng không nhiều lời, vẫy tay gọi một trung vệ là một thanh niên cao to cao một mét chín lăm tới. Mặc dù cậu ta cao nhưng lại rất nhanh nhẹn, trong mười ba điểm trước đó bảy điểm là nhờ cậu ta, trong đó còn có hai cú đập bóng.

Huấn luyện viên nói với Ngô Bình: “Trong vòng hai phút, chỉ cần cậu có thể vượt được cậu ấy, ném vào một quả thì tôi sẽ chọn cậu”. Cô ta nói xong thì ném bóng cho Ngô Bình.

Các thầy trò đều ngây ra, bàn tán xôn xao.

“Chuyện gì thế? Người ra sân kia chẳng phải là Ngô Bình sao? Người đứng nhất cuộc thi toàn thành”.

“Đúng đấy. Chắc không phải huấn luyện viên định để cậu ta ra sân thi đấu đấy chứ? Chưa từng thấy cậu ta đánh bóng rổ với đội khi nào, được không đó?” 

“Mọi người nhìn kìa, cậu ta sắp đấu với trung vệ rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc