THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1103

Lý Huyền Bá phụ trách việc ăn uống điên cuồng, mấy người kia phụ trách việc uống rượu. Nhậu được ba tuần rượu thì trong quán bị cúp điện đột ngột, sau đó có tiếng hát vọng ra từ trong sân, là một vở hý khúc nào đó.

Ngô Bình chậm rãi đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi đi xem một chút!”

Anh đi ra sân quán ăn thì nhìn thấy dưới ánh trăng bàng bạc, một diễn viên hý kịch với những họa tiết vẽ trên mặt đang cầm thanh đao lớn, mặc áo bào màu lục. Người đó diễn vai Quan Công!

“Từ xưa nay lập nghiệp nên noi gương vua Thuấn hay Hán Tam Kiệt, hai triều cách xa nhau đã bấy nhiêu năm…”

Người đó hát bài “Đơn Đao Hội”, nhân vật Quan Công oai phong lẫm liệt, khí phách anh hùng.

Ngô Bình vừa xuất hiện Quan Công liền nhìn anh. Trên khuôn mặt đỏ chót có một đôi mắt sáng ngời, cứ như đang tỏa sáng dưới ánh trăng.

Ngô Bình cười lạnh: “Lần trước diễn vai Sửu, giờ lại diễn vai Tịnh. Sao hả, định diễn hết cả tất cả vai Sinh Đán Tịnh Mạt Sửu à?”

Vừa dứt lời Quan Công liền động đậy, một thanh đao sắc bén dài gần một mét thoáng cái đã đến gần anh.

Quá nhanh! Ngô Bình lóe người lùi sau mấy mét, trong tay anh có thêm một thanh trường kiếm, đó chính là kiếm Sát.

Một đòn không thành công, Quan Công liền thu đao, cao giọng nói: “Tôi họ Quan, là thuộc hạ của thiếu chủ, tôi đại diện thiếu chủ đến hỏi cậu, cậu có chịu thần phục không?”

Ngô Bình hừ lạnh: “Đừng có giả thần giả quỷ! Bảo thiếu chủ của các người ra đây, tôi muốn xem xem kẻ đó là ai!”

“To gan! Dám sỉ nhục thiếu chủ, chết đi!”

Thanh đao lớn được vung lên, một luồng ánh đao vung xuống, còn nhanh hơn vừa rồi.

Ngô Bình vung kiếm, thanh đao đó bị anh chặt đứt, sau đó anh bước nhanh như chớp tới gần kẻ đó.

“Ầm!”

Chiêu Kinh Lôi quyền của anh đánh trúng đối phương. Quan Công liền bay người ra, đập mạnh lên cái cây cách đó mười mấy mét.

“Phụt!”

Hắn ta phun ra máu, giãy giụa định đứng lên nhưng không thể nào làm được. Cảnh giới của người này cũng là tiên thiên, nhưng khi đối đầu với Ngô Bình thì lại không chịu nổi một đòn!

“Tu vi của anh rất phù phiếm, dùng đan dược để tạo ra đúng không?”, anh lạnh nhạt nói.

Phía không xa có người vỗ tay. Một người đàn ông đeo mặt nạ vai Sửu đi đến, vừa vỗ tay vừa đi tới chỗ anh.

Người này càng đi càng gần, khi cách còn mười mét, anh ta nói: “Thảo nào anh dám thống nhất giang hồ tỉnh K, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh”.

Ngô Bình quan sát người này, đối phương là nhân tiên! Anh không khỏi nhíu mày, nhân tiên không phải là thủ lĩnh một phương thì cũng là cường giả trấn giữ đất nước, tại sao lại có thể tùy tiện xuất hiện thế này?

“Anh là ai?”, anh hỏi.

Người đàn ông đáp: “Tôi vốn định lấy mạng anh, nhưng thiếu chủ lại thay đổi ý định, sẽ cho anh một cơ hội”.

Bình luận

Truyện đang đọc