THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1297

Sau khi đi bộ gần hết thung lũng, anh gặp rất nhiều thứ tốt, nhưng anh không mua thêm gì nữa. Đột nhiên, anh nhìn thấy một tảng đá lớn bằng phẳng trước mặt, nó rất tròn do tác động của dòng sông.

Vì vậy, anh lấy ra một mảnh vải trải trên đá, rồi lấy ra da rồng trước đó cắt thành mười mảnh, sau đó bán năm mảnh trên phiến đá.

Đường Tử Di tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Ngô Bình nói: “Da rồng. Thứ này là vô giá đối với một số người đấy”.

Nói xong, anh lại lấy kiếm Sát ra. Hiện tại anh đã có kiếm Hắc Long nên ít dùng kiếm Sát, một kiếm sắc bén như vậy hẳn là đáng giá rất nhiều tiền.

Sau đó, anh lấy sợi dây được đổi được từ chỗ Đông Hoàng, đó là chiếc vòng xâu mười tám cái đầu quỷ. Vật này có tác dụng huyền diệu là trấn áp yêu ma, xua đuổi tà ma, nó cũng là bảo vật.

Cuối cùng, anh lấy ra bốn lá bùa. Bốn lá bùa này do chính anh làm ra, và chúng được vẽ bằng sức mạnh từ ngón tay kỳ dị, chúng có uy lực cực lớn.

Bốn lá bùa gồm hai lá bùa bảo vệ thân thể và hai lá bùa thiên vương chém quỷ. Rất có thể ngón tay đó thuộc về cường giả cấp thiên tiên, lá bùa được làm từ nó đương nhiên có uy lực rất lớn.

Vài thứ được bày ra, Đường Tử Di ngồi ở bên cạnh, cô ấy hỏi: “Liệu có ai mua không?”

“Chắc là có, đồ của anh đều khá tốt”, Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói. Thực ra trong lòng anh cũng không chắc, dù sao cũng là lần đầu tiên anh đứng ra lập gian hàng, cũng không có kinh nghiệm.

Đường Tử Di chỉ vào kiếm Sát, hỏi: “Thứ này có thể bán với giá bao nhiêu?”

Ngô Bình nói: “Thanh kiếm này đầy sát khí, chém sắt như bùn, thần niệm của địa tiên cũng không khống chế được nó. Anh định bán giá mười đồng tiền bùa, chắc không đắt đâu nhỉ?”

Đường Tử Di: “Tấm da rồng này thì sao?”

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Da rồng rất hiếm. Đối với người cần dùng, giá trị của nó còn hơn nhiều so với sâm vua. Ở đây có năm tấm da rồng, một tấm ít nhất là một trăm đồng tiền bùa”.

Sau đó anh liếc nhìn vòng tay mười tám cái đầu quỷ và nói: “Vật này có tác dụng trừ tà ma, nó cũng là một pháp khí tốt. Nó giá mười đồng tiền bùa”.

Anh đang tính giá thì một ông già lưng hơi cong, râu tóc đen, mặc bộ quần áo vải xám của nông dân thời dân quốc, trông như chưa được giặt giũ trong một thời gian dài xuất hiện.

Ông ấy đến gian hàng, nhìn lướt qua và hỏi: “Tôi có thể xem một chút được không?”

Ngô Bình nói: “Được”.

Ông lão nhặt lên một tấm bùa thiên vương chém quỷ, nhắm mắt cảm nhận kỹ càng, ánh mắt chợt sáng lên, hỏi: “Anh bạn, lá bùa này có phải do thiên tiên làm ra không?”

Ngô Bình: “Cũng gần vậy, uy lực của nó rất mạnh, tác dụng diệt ma rất tốt”.

Ông lão nói: “Tôi muốn hai lá bùa này, hãy ra giá”.

Ngô Bình vẫn chưa nghĩ ra giá cả, nhưng anh nghĩ ra rất nhanh, định để giá cao: “Một lá bùa bán hai mươi đồng tiền bùa, hai tấm là bốn mươi”.

Ông lão không ngạc nhiên chút nào, ông có vẻ khá vui mừng và nói: “Hai mươi không đắt, tôi muốn nó”.

Ông ấy nhanh chóng lấy ra bốn mươi đồng tiền bùa giao cho Ngô Bình, rồi lấy đi hai tấm thiên vương chém quỷ.

“Đi thong thả nhé”, Ngô Bình vui vẻ nhận tiền, nhìn ông lão rời đi.

Đường Tử Di kinh ngạc nói: “Lá bùa này trị giá ba tỷ sao!”

Bình luận

Truyện đang đọc