THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1496

Ngô Bình chẹp miệng: “Đúng là bồ tát sống có khác! Siêu thật!”

Mỹ Ngọc: “Anh Ngô, các cái gai ấy là gì? Sao chúng lại mọc ra?”

Ngô Bình cười đáp: “Đó là Tâm Ý Thích Giáp, là một loại pháp khí kỳ diệu. Khi cô quá sợ hãi hoặc căng thẳng thì chúng sẽ mọc khắp người để chống lại kẻ thù. Gai có độc nên ai dính phải sẽ bị đau ba tháng, đau chết đi sống lại luôn”.

Mỹ Ngọc thẫn thờ nói: “Người ban nãy phải đau đến ba tháng, liệu có xảy ra chuyện gì không?”

Ngô Bình khẽ thở dài, trong lòng tự nhủ ni cô này đúng là quá lương thiện. Anh đáp: “Yên tâm đi, không chết được đâu”.

Ngô Bình đi bộ tới đây, nơi này cách nhà khá xa nên anh gọi một chiếc taxi để đưa Mỹ Ngọc trở về biệt thự.

Trước cửa biệt thự, Tôn Ái Bình đang lo lắng chờ đợi. Nhìn thấy Mỹ Ngọc bình an trở về, bà ấy mới thở phào, vội vã hỏi: “Mỹ Ngọc, cháu không sao chứ?”

Mỹ Ngọc gật đầu: “Bà nội, cháu không sao. Anh Ngô Bình đã cứu cháu”.

Tôn Ái Bình nhìn Ngô Bình, áy náy nói: “Tiểu Bình, là bà đã nghĩ sai cho cháu”.

Ngô Bình lắc đầu: “Việc này không thể trách bà nội được. Đây vốn là bổn phận của cháu, là do cháu không cẩn thận”.

Nghĩ ngợi một lát, anh nói với Mỹ Ngọc: “Mỹ Ngọc, trong lúc ở Vân Đông, cô phải theo sát, không được rời tôi nửa bước rõ chưa?”

Mỹ Ngọc chớp chớp mắt, gật đầu đáp: “Vâng”.

Ngô Bình kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lý Vân Đẩu nghe, Lý Vân Đẩu nghe xong thì tức đến nỗi toàn thân run lên bần bật. Ông ấy đập mạnh bàn, quát: “Thằng khốn nạn, ông nhất định sẽ đánh chết nó!”

Vợ chồng Lý Đông Hưng cũng đang ở đó. Vương Cầm Cầm lạnh lùng nói: “Bố, Hoằng Đào chẳng phải cháu trai ruột của bố sao? Vậy mà bố lại đòi đánh chết nó?”

Lý Vân Đẩu không muốn tranh cãi với con dâu nên chỉ hừ một cái.

Nhưng Ngô Bình thì chẳng hề kiêng dè. Anh lạnh lùng nói: “Quản con trai thím cho chặt vào. Nếu thím không quản được thì để tôi quản hộ”.

Vương Cầm Cầm nheo mắt lại, đằng đằng sát khí tức giận đáp: “Con trai tôi mà đến lượt người ngoài như cậu giáo huấn sao?”

Ngô Bình cười hi hi đáp: “Thím chắc chắn là không cần tôi quản chứ?”

Vương Cầm Cầm hừ một tiếng, đáp: “Không khiến!”

“Rất tốt, hy vọng sau này thím không hối hận vì câu nói này”, Ngô Bình cười lạnh.

Mười phút sau, ngoài cửa vọng tới tiếng kêu gào thảm thiết. Lý Hoằng Đào lao vào bên trong, nước mắt nước mũi giàn giụa, hai tay sưng như cái móng heo, lớp da bên ngoài thì chỗ đỏ chỗ tím ngắt.

“Mẹ, cứu con với.con đau sắp chết rồi!”, cậu ta khóc rống lên.

Vương Cầm Cầm kinh ngạc, vội vã hỏi: “Con trai, con làm sao vậy?”

Lý Hoằng Đào vẫn đang lăn lộn dưới đất, giơ hai tay lên. Sau đó đột nhiên ngồi bật dậy, dập đầu với Ngô Bình: “Ngô thần y, tôi sai rồi. Cầu xin anh, cầu xin anh cứu tôi. Hu hu, tôi đau sắp chết rồi!”

Loại độc này không giết chết người nhưng sẽ tạo ra cảm giác đau đớn vượt quá sức chịu đựng của con người, khiến người ta đau đến nỗi sống không bằng chết. Mới có một lúc mà Lý Hoằng Đào đã không chịu được nữa, ở đó khóc rống lên ăn vạ.

Ngô Bình khẽ thở dài đáp: “Vốn dĩ tôi định giúp cậu, có điều mẹ cậu không cho tôi quản chuyện của cậu. Cho nên tôi cũng đành lực bất tòng tâm”.

Bình luận

Truyện đang đọc