THẦN Y TRỞ LẠI

Bốn phút sau, lực thối rữa tràn vào xương cốt cậu, cậu đã đứng không vững nữa, xương cốt cũng phát ra tiếng “rắc rắc”, có vài chỗ đã bắt đầu gãy vụn.

“Hút!”, cậu thấp giọng nói, thúc giục bí thuật Thiên Cơ nâng cấp uy lực của đại trận hóa ky lên gấp năm lần.

“Âm”

Máu thịt run rẩy, một lượng lớn khói đen tím bị hút vào tựa như vật chất thật. Cùng lúc đó máu thịt đó thoáng chốc bị phân hủy, biến thành cát, cuối cùng trên đó chỉ còn lại một ít bột.

Lúc này lực thối rữa đã phân tán, chúng đang chuyển hóa thành sức mạnh cấm ky có thể cung cấp cho Ngô Bình hấp thụ thông qua đại trận Cửu Chuyển Hóa Ky.

Mấy sức mạnh cấm ky này lưu chuyển trong cơ thể và thần hồn cậu một vòng, cơ thể gần như đã thối rữa trước đó của cậu lập tức khôi phục về trạng thái ban đầu. Sau đó, được huyền công Cửu Chuyển Hóa Ky khống chế, những sức mạnh cấm ky này ngưng tụ thành một chân phù.

Ngô Bình vốn dĩ muốn đột phá đến cảnh giới Chân Phù cấp bốn Bí Cảnh, nhưng cậu không ngờ Chân Phù đầu tiên mà cậu ngưng tụ lại là Chân Phù cấm ky có sức mạnh cấm ky.

Quá trình luyện hóa cấm ky kéo dài gần bốn tiếng, sau khi tất cả sức mạnh cấm ky bị hút vào rồi đi vào Chân Phù cấm Ky, trời đã dần sáng.

Phương Lập từ xa đi tới, vui mừng nói: “Chúc mừng cậu Ngô, cậu đã thành công. Sau khi hấp thụ sức mạnh cấm ky phân rã, sau này cậu sẽ có thể sở hữu một thần thông cấm ky cực mạnh, Đại Hủ Hủ Thuật”.

Ngô Bình cảm nhận được Chân Phù cấm ky của sự phân rã đó, bỗng nói: “Không ngờ cốt lõi của công pháp. cấp Hoàng lại là bí lực”.

Phương Lập: “Đương nhiên rồi. Bí lực là nền tảng của mọi sự tu hành, đồng thời cũng là năng lượng cao. cấp tạo thành vũ trụ. Cho dù là pháp tắc Đại Đạo của trời đất cũng được hình thành hoặc ảnh hưởng bởi bí lực”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ nói: “Xem ra tôi nhất định phải đến Đại lục Thánh Cổ một chuyến”.

Phương Lập: “Đúng thế, nếu muốn hiểu được sự huyền bí của vũ trụ thì phải đến đó một chuyến”.  

Ngô Bình không nói gì thêm, chỉ xoay người đi ra ngoài.

Khi đến cửa, cậu vung tay lên, đám người Lưu Tử Khải tỉnh dậy từ ảo ảnh. Nhưng vào lúc này, họ ghép những trải nghiệm trong thực tế và ảo ảnh lại với nhau.

Lưu Tử Khải cười nói: “Cũng may chúng ta may mắn, nếu không vừa rồi đã chết trong đó rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, thế nên chúng ta đi mau thôi, có lẽ thứ bên trong đó sắp đuổi theo ra đây rồi”.

Mọi người sợ hãi vì trong ảo ảnh họ đã gặp phải chuyện gì đó rất khủng khiếp, nếu Ngô Bình không ra tay, họ đã chết ở bên trong. Mọi người đều nói: “Chúng ta mau đi thôi”.

Ngô Bình vung tay lên, mọi người bay vào không trung, sau đó đáp xuống trước cổng trường.

Nhìn thấy nơi quen thuộc, mọi người thở phào, Liễu Tiểu Du nói: “Đàn anh mạnh thật đấy, hôm nay cảm ơn anh đã cứu bọn em”.

Bình luận

Truyện đang đọc