THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2317

Bùa thần bay lên không trung, nhanh chóng biến thành một lá bùa lớn chừng mấy nghìn mét, vô số kim quang bên trong ầm ầm rơi xuống trấn áp.

Vòng xoáy khổng lồ lập tức vỡ nát, cô bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm bùa thần, miệng rít lên.

“Ầm!”

Một tia sét từ tấm bùa đánh thẳng vào người cô bé, khiến cô bé hét lên một tiếng, rơi thẳng xuống đất.

“Ầm!”

Tiếp đó là một quầng sáng lửa hạ xuống, thiêu đốt hừng hực khiến cô bé la hét thảm thiết.

Quỷ Mẫu thấy vậy liền nhào thẳng tới chỗ cô bé, cầu khẩn: “Xin thượng tiên tha mạng!”

Ngô Bình bay tới gần, tạm thời điều khiển bùa thần ngừng công kích, sau đó lạnh lùng cất lời “Nhóc con, có phục không?”

Cô bé nhìn anh bằng ánh mắt căm tức, không đáp lời.

Ở nơi xa, Trương Mục Tiên và Tôn Chỉ Tình chứng kiến cảnh này đều ngây ngốc, bọn họ không thể ngờ tới trong tay Ngô Bình lại có lá bùa thần đáng sợ như thế.

Giọng Tôn Chỉ Tình run run: “Sư phụ ơi, có vẻ bùa thần kia không thua kém gì Long Hổ Thiên Phù của Long Hồ Sơn chúng ta đâu”.

Mặt Trương Mục Tiên không lộ cảm xúc, ông ta thản nhiên nói: “Ta đã coi thường cậu ta rồi, chẳng hóng hớt được gì hết, chúng ta đi thôi!”

Hai thầy trò lặng lẽ rời đi,

Lúc này, Ngô Bình thấy cô bé vẫn cứng đầu liền tiếp tục điều khiển sét công kích cô bé.

Nhưng lần nào cũng đều bị Quỷ Mẫu đón lấy, cô ta bị nổ đến độ tróc cả da thịt, miệng phát ra từng tiếng kêu thảm. Anh thấy vậy bèn lạnh lùng cất lời: “Đúng là u mê không chịu tỉnh! Hôm nay tôi sẽ trấn áp cả hai mẹ con các cô!”

Cô bé thấy mẹ chắn trước người mình, oán hận trong mắt giảm dần. Thấy Quỷ Mẫu sắp không chịu nổi nữa, cô bé đột nhiên hét to: “Kẻ xấu xa, cứ nhằm vào tôi đây này!”

Cô bé đẩy Quỷ Mẫu ra, đón lấy lôi hỏa đánh xuống.

Quỷ Mẫu vô cùng yếu ớt, lắc đầu: “Con ơi, mẹ không sao đâu. Mau đến bên cạnh mẹ nào”.

Cô bé nhìn Quỷ Mẫu giây lát, đột nhiên khóc oa oa. Suy cho cùng đây cũng chỉ là một đứa bé, dù có mạnh tới đâu thì tính tình cũng rất trẻ con, giờ phút này bị mẹ mình làm cảm động bèn nhào vào lòng mẹ.

Ngô Bình thu lôi hỏa về, lạnh lùng cất lời: “Hai mẹ con các cô chỉ có một kẻ được sống, tự mình chọn đi!”

Quỷ Mẫu đáp ngay tắp lự: “Thượng tiên, tôi bằng lòng chịu chết, hãy tha cho con gái của tôi”.

Cô bé hét to một tiếng: “Anh giết tôi đây này. Còn lâu tôi mới sợ anh!”

Ngô Bình đột nhiên bật cười, ngoắc tay thu bùa thần về, tiếp đó ném cho Quỷ Mẫu hai viên đan dược rồi nói: “Ăn đi”.

Quỷ Mẫu nuốt quỷ đan, vết thương nhanh chóng biến mất.

“Cảm ơn thượng tiên đã không giết”. Quỷ Mẫu vội vàng bái lạy Ngô Bình.

Ngô Bình: “Đứng lên đi”.

Quỷ Mẫu đứng dậy, cô bé kia vẫn trừng mắt với Ngô Bình, tỏ rõ vẻ không phục.

Ngô Bình nói: “Quỷ Mẫu, tôi thấy con gái cô thuộc kiểu nửa quỷ nửa thần. Đông Nam Á có một giáo phái tên là Thiên Quỷ, tín đồ của giáo phái đó tôn thờ quỷ, nếu cô đồng ý thì có thể tới đó mà tiếp nhận hương hỏa của dân gian, dần dần tu luyện”.

Bình luận

Truyện đang đọc