THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 665

Người phụ nữ lạnh lùng đáp: “Loại háo sắc như anh ta dám buông lời trêu ghẹo tôi. Thế mà không đáng chết sao?”

Ngô Bình cau mày: “Dám coi mạng người như cỏ rác? Ai cho cô lá gan làm vậy?”

“Anh đang giáo huấn tôi sao?”, người phụ nữ nhìn Ngô Bình, ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.

Ngô Bình cười lạnh: “Nếu cô muốn động chân tay thì đổi chỗ khác. Ở đây không thuận tiện”.

Người phụ nữ kia kiềm chế lại sát khí của mình, bình thản đáp: “Được, anh có gan thì tôi theo”.

Ngô Bình ném chìa khóa nhà cho Diệp Huyền rồi nói: “Đến nhà tôi đi, biệt thự Thái Khang số một”.

Diệp Huyền vội vã hỏi: “Tiền bối, người không đưa đệ tử theo sao?”

Ngô Bình: “Cậu quá vướng chân”.

Nói rồi anh đi vào thang máy cùng người phụ nữ kia. Thang máy đi xuống ba tầng, Ngô Bình tưởng bên ngoài là bãi đỗ xe dưới lòng đất nhưng sau đó anh mới phát hiện ở đó có một võ quán.

Trong sảnh lớn của võ quán, có hai hàng học viên đang ngồi. Một người thanh niên đang biểu diễn các chiêu thức cho đám người đó xem. Nghe những người này nói chuyện Ngô Bình mới nhận ra đây đều là người Đông Doanh!

Người phụ nữ ban nãy quay người lại, đột nhiên khom người hành lễ với Ngô Bình: “Ngô Bình tiên sinh, ban nãy đã thất lễ rồi!”

Ngô Bình cau mày: “Cô biết tôi sao?”

Người phụ nữ đáp: “Đúng vậy, tôi tên là Hanami Tsukihime, tên tiếng Viêm Long là Lạc Mộng Trần”.

Lạc Mộng Trần? Ngô Bình đột nhiên nhớ ra: “Cô là chắt của Lạc Trường Sinh sao?”

Lạc Mộng Trần khẽ gật đầu đáp: “Đúng vậy. Ban nãy để khiến Ngô Bình tiên sinh ra mặt, tôi không còn cách nào đành phải quấy rầy Diệp Huyền. Thực lòng xin lỗi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Sao cô biết tôi đang ở Vân Kinh? Lại còn biết tôi quen biết với Diệp Huyền?”

Lạc Mộng Trần: “Xin Ngô Bình tiên sinh đừng tức giận, tôi chỉ muốn gặp tiên sinh một lần”.

Ngô Bình: “Cô gặp tôi để làm gì?”

Lạc Mộng Trần ngẩng đầu nhìn anh đáp: ” Ngô Bình tiên sinh, để báo đáp ơn anh cứu mạng ông cố tôi, tôi bằng lòng gả cho anh, làm vợ anh”.

Ngô Bình con ngươi mắt như muốn nhảy ra ngoài: “Gả cho tôi?”

Lạc Mộng Trần gật đầu: “Số tiền mười tỷ tỷ Đông Doanh mà anh yêu cầu là một con số quá lớn. Tôi phải xuất hiện với tư cách vợ của anh thì mới có thể huy động số tiền lớn như vậy. Hơn nữa, việc đầu tư sau này cũng cần có tôi tham gia”.

Ngô Bình xua tay: “Tôi và ông cố của cô chỉ nhắc tới tiền chứ không nhắc tới chuyện tôi sẽ lấy cô”.

Lạc Mộng Trần cười đáp: “Hai việc này đâu có mâu thuẫn, quan hệ của chúng ta chỉ là giả, không phải vợ chồng thật”.

Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt”.

Lạc Mộng Trần mời Ngô Bình đi vào căn phòng phía trong. Người hầu trong đó dâng trà lên, Lạc Mộng Trần tự tay rót cho Ngô Bình, nói: “Ngô Bình tiên sinh, chúng ta nói chuyện đầu tư đi. Khoản đầu tư bảy trăm tỷ có rót vào lĩnh vực nào cũng có thể tạo nên một cơn chấn động. Vậy nên chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận”.

Lạc Mộng Trần gật đầu nói tiếp: “Tốt nhất nên mua những thứ có thể thay đổi giá trị, ví dụ như thu mua một số công ty có tiền đồ phát triển, hoặc thành lập một quỹ đầu tư thiên thần”.

Nói đến đầu tư, Ngô Bình vốn đã có dự định đang ấp ủ: “Đầu tư thiên thần không tệ, nhưng cụ thể cần làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc