THẦN Y TRỞ LẠI

Đúng lúc này, bên ngoài có một giọng nói vọng vào: “Thầy. Ngô, xin hạ thủ lưu tình!”

Ngô Bình nhìn thấy Thần Bằng đi vào.

Hai người có quan hệ khá thân nên Ngô Bình nói: “Thần tông chủ, là Ngạo Thế Đan Tông định làm hại tôi, tôi chỉ đáp trả thôi, làm thế cũng không quá đáng chứ?”

Thần Bằng: “Thầy Ngô, cách làm của cậu không sai! Sau khi Trương Ngạo Nhiên làm tông chủ đến nay, ông ta chỉ trọng dụng người mình, làm các tông chủ như chúng tôi không có đất dụng võ, hôm nay cậu giết cũng đáng!”

Dứt lời, ông ấy nhìn những người khác: “Các vị trưởng lão, các vị thấy sao? Nếu các ông đứng về phái Trương Ngạo. Nhiên thì đứng sang đây và chịu hình phạt của thầy Ngô, còn nếu đồng ý đứng về phe tôi thì đứng sang đây với tôi. Chúng ta sẽ bầu lại một thượng tông chủ mới, để tiếp tục dẫn dắt Ngạo Thế Đan Tông bước tiếp!”

Ai cũng là người thiết thực, một bên là có thể bị giết, một bên là an toàn thì nếu là người bình thường, chắc ai cũng sẽ chọn vế sau.

Vì thế, những người này đều nói: “Chúng tôi đứng về phía Thần tông chủi”

Thần Bằng: “Tốt! Xem ra các vị đều rất sáng suốt nên mới đưa ra quyết định sáng suốt như thế. Nhưng Ngạo Thế Đan Tông ta đã đắc tội với thây Ngô, dù gì cũng phải có bồi thường cho cậu ấy chứ?”

Mọi người đều nói: “Chúng tôi sẽ nghe theo quyết định của Thần tông chủ”.

Thần Băng gật đầu nói: “Chúng ta đã cất giữ ba viên đan dược thượng cổ, tôi nghĩ có thể tặng cho thây Ngô làm quà bồi thường, các vị thấy sao?”

Mọi người nghe song thì đều ngẩn ra, nhưng sau đó đều gật đầu tán thành.

Đúng là Ngạo Thế Đan Tông có ba viên đan dược, nhưng từ ngày môn phái ra đời đến nay chưa ai từng thử nên cũng không thể sử dụng chúng được. Vì thế lâu nay họ chỉ giữ vậy thôi, chứ cũng không thấy chúng có lợi ích gì.

Theo mọi người thấy, tặng cho Ngô Bình cũng được, như thế sẽ khiến anh bớt giận.

Thấy mọi người đồng ý, Thần Bằng tiến lên nói: “Thây Ngô, cậu thấy thế được không?”

Ngô Bình: “Nếu Thần tông chủ đã có lòng thì tôi cũng có dạ. Nhưng nếu Ngạo Thế Đan Tông dám có ý đồ xấu với người nhà của tôi thì nhất định tôi sẽ san bằng nơi này”.

Thần Bằng: “Cậu yên tâm, tôi đám bảo sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra”.

Thần Bắng lệnh cho người đi lấy ba viên đan dược kia, chúng được cất trong ba cái lò luyện nhỏ. Cách cái lò, Ngô Bình cũng có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của chúng.

Anh cất đi rồi nói: “Cáo từ!”

Ngô Bình đi rồi, Ngạo Thế Đan Tông đã bầu lại tông chủ mới. Do lần này Thần Băng đã cứu vấn cục diện nên được rất nhiều người ủng hộ và đã trở thành thượng tông chủ mới.

Thật ra Ngạo Thế Đan Tông cũng có khá nhiều trưởng lão cốt cán, nhưng khi Ngô Bình ra tay, cũng có mấy người định đánh tra rồi. Nhưng họ đều bị khí tức của anh doạ sợ, thêm sự bất mãn với Trương Ngạo Nhiên nên mới quyết định mặc kệ. Bây giờ, Thần Băng làm thượng tông chủ mới, họ cũng thở phào một hơi.

Sau khi lên chức, Thần Bằng lập tức đi gặp các nhân vật cốt cán kia và đều nhận được sự công nhận của họ.

Ngô Bình không biết rằng lần ra tay này của mình đã thay đổi cục diện của Ngạo Thế Đan Tông, dưới sự quản lý của Thần Bằng, Ngạo Thế Đan Tông đã có được thành tự xưa nay chưa từng có, nhưng đó là chuyện của sau này.

Anh về nhà thì nhớ tới lò luyện đan Đạo cảnh của Nguyệt Thanh Ảnh. Khi ấy, tu vi của anh chưa cao nên không thấy lấy đan dược bên trong ra được. Giờ anh đã đạt tới cảnh gi iểu Thần Kiếp, chắc chẳn có thể dễ dàng lấy viên đan dược đó ra được.

Nghe thấy ý của Ngô Bình, Nguyệt Thanh Ảnh lập tức lấy lò luyện ra.

Ngay sau đó, lò luyện mở ra, một tia sáng ngũ sắc hình người bay lên cao rồi định bỏ chạy. Ngô Bình đã có chuẩn bị từ trước nên bàn tay to của thần anh đã chộp lên trước và bắt lấy tia sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc