THẦN Y TRỞ LẠI

 “Nhà họ Viên ở Giang Bắc!”  

 

“Nhà họ Viên!”, Lư Thần cắn răng.  

 

Ngô Bình nhìn ra được cơn giận của Lư Thần, bèn hỏi: “Nhà họ Viên này có lai lịch thế nào?”  

 

Lư Thần: “Là nhà mẹ của chị dâu cả tôi, một trong năm thế lực lớn nhất Giang Bắc. Nhưng vì sau lưng không có thế lực tu chân ủng hộ, vì vậy không sánh bằng nhà họ Lư tôi. Nói ra thì, mấy năm nay nhà họ Viên có thể phát triển rộng lớn, cũng là do nhà họ Lư tôi giúp đỡ”.  

 

Ngô Bình cảm thấy tò mò, hỏi: “Nếu nhà họ Lư đã ủng hộ nhà họ Viên, vậy tại sao nhà họ Viên lại phải làm như vậy?”  

 

Lư Thần: “Đương nhiên là do thấy sức khỏe ông tôi không tốt rồi, biết nhà họ Lư sớm muộn cũng tàn lụi. Vì vậy bọn họ mới chuẩn bị trước, hợp tác với kẻ thù bên ngoài, cùng chiếm lấy nhà họ Lư tôi. Ha ha, nhưng đám người ngu xuẩn này cũng không nghĩ xem, nhà họ Lư ngã xuống, thì nhà họ Viên bọn họ còn là cái thá gì nữa? Chẳng qua con chó bị người khác lợi dụng mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt!”  

 

Sau đó hắn lại hỏi vệ sĩ kia: “Sao nhà họ Viên nhận được tin tức?”  

 

Advertisement

Vệ sĩ: “Có lẽ là do đại thiếu phu nhân truyền tin”.  

 

“Chị dâu cả?” Lư Thần gật đầu: “Biết rồi, anh lui xuống đi”.  

 

Sau khi vệ sĩ này lui xuống, Lư Thần đập một cái lên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không tha cho bọn họ!”  

 

Ngô Bình cũng không muốn can dự đến chuyện riêng nhà họ Lư, nên cũng im lặng.  

 

Lư Thần bỗng nói: “Thần y, tình hình trong nhà e là sẽ xảy ra một vài biến cố. Tôi nghi ngờ, anh trai tôi đã phản bội nhà họ Lư rồi!”  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Anh trai anh phản bội nhà họ Lư? Tại sao?”  

 

Lư Thần thở dài: “Anh ấy là đứa con do cha tôi nhận nuôi lúc trẻ, là con trai của anh em kết nghĩa với cha tôi. Từ nhỏ, cha tôi đã đối xử với anh ấy tốt hơn cả tôi. Bây giờ nhà chị dâu tôi ra tay với nhà họ Lư, trong đó chắc chắn có anh trai tôi can dự, nếu không với tính cách của chị dâu cả, chắc chắn sẽ không như vậy!”  

 

Ngô Bình nghĩ thì đã hiểu, đại thiếu gia nhà họ Lư này có lẽ là vì muốn tìm đường lui. Chỉ là cách làm của hắn, cũng không tránh khỏi vô tình.  

 

Lư Thần: “Nếu anh tôi thực sự tham gia vào, thì chắc chắn anh ấy sẽ không để tôi quay về nhà. Hơn nữa, hiện tại tôi sợ rằng không có cách nào liên lạc được với cha tôi”.  

 

Ngô Bình: “Cho nên, tiếp tới chúng ta sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm”.  

 

Lư Thần gật đầu: “Thần y, tôi sẽ mau chóng liên lạc với cha tôi. Nhưng nếu không liên lạc được, thần y e rằng phải đi cùng tôi trên đoạn đường này rồi!”  

 

Ngô Bình nhìn anh: “Thiếu soái có kế hoạch gì?”  

 

Lư Thần: “Xe còn cách chừng một nghìn cây nữa sẽ vào thành, chúng ta sẽ xuống xe khi cách thành một trăm cây số, sau đó thì dịch dung hóa trang, lái xe đi vào. Như vậy thì có lẽ sẽ tránh bị anh tôi chặn đường”.  

 

Thật ra Ngô Bình không sợ đại thiếu nhà họ Lư ngăn căn, nhưng anh cũng không phải người nhà họ Lư, nên không nói nhiều, vì vậy anh gật đầu nói: “Vậy nghe theo thiếu soái”.  

 

Sau đó Lư Thần thông qua người thân cận của mình liên lạc với Lư soái, nhưng mỗi một cuộc điện thoại đều gọi không được. Hắn hiểu, anh trai đã khống chế cục diện, mà tình hình của cha cũng khiến hắn lo lắng.  

 

Ngô Bình thấy hắn đứng ngồi không yên, liên tục suy nghĩ đối sách, bèn nói: “Thiếu soái, tôi thấy vậy, anh tìm một người cải trang thành tôi, sau đó cho xe đến đón. Còn tôi, sẽ một mình đi đến soái phủ, chữa trị cho ông cụ”.  

 

Nghe thấy ý kiến này của Ngô Bình, mắt Lư Thần sáng lên: “Hay lắm! Kế sách của thần y, sao tôi lại không nghĩ ra được chứ!”  

 

Ngô Bình: “Thiếu soái phải đưa cho tôi một vật làm tin, sau đó lại viết một bức thư hoặc quay hình lại cũng được”.  

 

Lư Thần gật đầu, lập tức ghi hình lại, rồi đưa huyết sâm cho Ngô Bình, nói: “Thần y, tình hình nhà họ Lư thế nào, tôi vẫn chưa rõ. Lần này anh đi, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhất định phải tự bảo vệ mình. Nếu thực sự không được thì đợi tôi quay về rồi tính tiếp!”

Ngô Bình: “Thiếu soái yên tâm, nếu tôi không nắm chắc thì sẽ không vào Lư phủ đâu”.  

 

Khi tàu còn cách thành hai trăm cây, Lư Thần bắt đầu giảm tốc độ tàu, để tốc độ tàu chỉ còn một trăm năm mươi cây số trên giờ. Còn Ngô Bình thì nhảy xuống từ cửa sổ, biến mất trong vùng hoang dã.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc