“Không thể nào! Chưa từng có ai làm được việc này cả, dù các con rối được điều chỉnh ở cấp thấp nhất thì cũng không thể bị chặt đầu được”.
Tên áo đỏ nhăn mặt rồi hỏi: “Chuyện gì thế này? Đến độ khó nhất mà nó cũng qua được ư?”
Người phụ trách bị thương không dám tin, hắn bước nhanh vào trong đại điện thì đã bị cảnh tượng bên trong doạ cho sợ ngây người. 12 con rối nằm rải rác dưới sàn, không một con nào còn nguyên vẹn, điều này chứng tỏ lực chiến đấu của một mình Ngô Bình đã hạ được tất cả con rối ở đây.
Advertisement
Tên có râu suýt rớt tròng mắt ra ngoài, ông ta nghiêm giọng hỏi: “Tiểu tử, có phải cậu mang thứ gì đó vào hạ con rối không? Cậu có biết làm hỏng con rối là mang tội chết không?”
Ngô Bình nhìn ông ta rồi nói: “Mở to mắt chó ông ra mà nhìn, những con rối này đều bị tôi dùng linh binh hạ gục, nếu ông không tin thì thử đi”.
Advertisement
Dứt lời, anh rút thanh kiếm ra rồi chĩa mũi kiếm vào mặt tên có râu.
Ông ta hoảng hồn nói: “Cậu luyện ra được linh binh ư?”
Không nhiều người tham gia tuyển chọn luyện ra được linh binh, cực hiếm người làm được điều này giống Ngô Bình, thậm chí vài chục nghìn người may ra mới có một, hai người.
Ngô Bình: “Sao thế? Không dám à?”
Tên có râu hít sâu một hơi rồi nói: “Vẫn còn một vòng nữa, dù cậu có qua được thì vẫn còn một vòng cuối nữa”.
“Thế thì sao?”, Ngô Bình: “Tôi có thực lực, dù các người có giở trò gì đi nữa thì cũng không làm gì tôi được đâu”.
Ba người kia tức phát điên với độ ngông của Ngô Bình.
“Được, tôi sẽ dẫn cậu đến vòng ba”, tên áo đỏ nói.
Cứ thế, Ngô Bình không cần chờ những người khác nữa mà được dẫn đến vòng ba luôn.
Người phụ trách vòng thứ ba mặc áo tím, sau khi biết rõ chuyện ở hai vòng trước thì lập tức cười khẩy rồi nhìn Ngô Bình, nói: “Lâu lắm rồi không gặp tên nào ngu như này, tốt thôi, vòng thứ ba tôi sẽ cho cậu được như ý”.
Ngô Bình: “Tôi biết các người được điều chỉnh độ khó của mỗi vòng, nhưng không sao, dù các người có gây khó dễ thế nào thì tôi cũng qua được hết”.
Người phụ trách mặc áo tím nói: “Cậu biết vòng này thi gì không? Vòng này có tên là cảm ngộ, kiểm tra nhận thức đấy”.
Ngô Bình: “Nhận thức ư? Hay đấy, mau bắt đầu đi!”
“Được, mời vào!”, tên áo tím nói rồi mở ra một con đường.