THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1787

Cô gái gật đầu.

Ngô Bình: “Giờ tôi sẽ giải cấm chế cho cô, cô đừng sợ, lũ quỷ Đông Doanh đi rồi, cô rất an toàn”.

Anh giơ tay ấn vào người cô gái mấy cái, cấm chế đã được giải, cô ấy vặn vẹo người rồi đâm ngón tay vào mắt Ngô Bình.

Cô ấy ra tay rất độc ác, nếu là người khác thì chắc đã bị hỏng một bên mắt rồi.

Ngô Bình nghiêng đầu đi rồi giữ vai cô ấy, anh hơi dùng sức là cô gái kêu lên, tay thõng xuống.

Anh nói: “Tôi đã bảo tôi không có ác ý với cô, giờ tôi buông tay, cô không được đánh tôi, không thì đừng có trách”.

Nói rồi, anh buông tay ra, quả nhiên cô gái không làm gì nữa mà chỉ lườm anh.

Ngô Bình tránh ra xa rồi nói: “Bọn quỷ Đông Doanh đã giao cô cho chùa Đại Thiền rồi, nhưng chùa lại giao cô cho tôi. Mà tôi không thiếu phụ nữ bên cạnh nên không cần đến cô nữa. Giờ thế này, tôi sẽ đi lấy quần áo cho cô, cô mặc vào rồi muốn đi đâu thì đi”.

Dứt lời, anh mặc kệ cô ấy rồi đi ra ngoài.

Một lát sau, Ngô Bình mang một bộ đồ tu cỡ nhỏ vào rồi ném cho cô gái. Sau đó, anh đưa cho cô ấy một chiếc thẻ ngân hàng cùng ít tiền mặt và danh thiếp của anh.

“Trong thẻ có 500 nghìn, còn tiền mặt thì 10 nghìn, cô cầm lấy đi. Xuống núi rồi đừng có chạy lung tung, bắt xe lên huyện ấy rồi thuê khách sạn mà ở. Nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi”.

Ngô Bình nói xong thì đi ra sân luyện công.

Anh chuẩn bị mở linh khiếu thứ năm nên cần hấp thu U Minh Quỷ Lực. Sau khi mở được linh khiếu này thì linh khiếu sẽ cộng hưởng, tạo ra thực lực lớn.

Anh vừa tu luyện thì nghe thấy tiếng bước chân, cô gái đã đi ra ngoài. Sau khi thay bộ đồ tu rộng thùng thình, vòng ngực khủng của cô ấy vẫn hiện lên lồ lộ.

Ngô Bình nói: “Không biết đường thì kiếm ai mà hỏi, hoà thượng ở đây đều nghiêm chỉnh, không phải lo đâu”.

Cô gái chợt nói: “Anh là chính nhân quân tử”.

Giọng nói của cô ấy hơi lạ, nhưng nói tiếng Viêm Long khá chuẩn và dễ nghe.

Ngô Bình bật cười nói: “Tôi không phải chính nhân quân tử đâu, cô không cần cảm ơn tôi, chỉ là tôi không muốn vướng thêm cô cho phiền hà thôi”.

Cô gái tò mò hỏi: “Sao tôi lại gây phiền hà cho anh?”

Ngô Bình: “Phụ nữ càng xinh đẹp thì càng rắc rối, huống chi cô còn là con cháu của hải thần, không biết cô bao người ngấp nghé với cô”.

Cô gái cúi đầu nói: “Từ năm 12 tuổi, tôi đã liên tục bị bán cho những người khác nhau, đến nay là 13 lần rồi. Anh là người tốt duy nhất đã giúp tôi”.

Ngô Bình: “Thế thì bất hạnh quá, nhưng tất cả qua rồi, giờ cô hãy bắt đầu cuộc sống mới”.

Cô gái: “Tôi sinh ra tại một nước nhỏ ở châu Âu, tên tôi là Lina, tôi có thể hỏi tên anh không?”

Ngô Bình: “Tôi là Tịch Minh – hoà thượng của chùa Đại Thiền”.

Lina: “Anh Tịch Minh, anh có thể cho tôi ở lại được không?”

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Cô nói sao?”

Lina: “Tôi đã bị bán hơn chục lần, nếu giờ rời khỏi đây thì khéo lại bị người ta phát hiện rồi bán cho ai đó tiếp. Xin anh hãy cho tôi ở lại đây làm giúp việc hay vệ sĩ cho anh cũng được”.

 

Bình luận

Truyện đang đọc