THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình giật mình, lập tức cất vàng tiên vào: “Cảm ơn Liễu trưởng lão!”  

 

“Đắc ý quá sớm rồi!”, đúng lúc này, lại có một tu sĩ trung niên bước vào.  

 

Người này vừa xuất hiện, vẻ mặt của Cừu Quang Thái rõ ràng đã thay đổi: “Đó là La Càn Anh. Người trẻ tuổi đi sau ông ta là Quách Diệu Huyền, cũng là thiên tài của Huyền Minh Giáo, từng gây chấn động một thời. Chính vì vậy mà La Càn Anh đã đắc ý suốt một khoảng thời gian”.  

 

Ngô Bình nhìn người tên Quách Diệu Huyền kia. Tướng mạo bình thường, trên mặt luôn phảng phất nét cười, tràn ngập tự tin. Điều này khiến anh ta có khí chất đặc biệt hơn những người bình thường khác.  

 

Lúc này, Cừu Quang Thái mới lãnh đạm lên tiếng: “Anh tư nói vậy là có ý gì?”  

Advertisement

 

La Càn Anh thẳng thắn hơn Liễu Truyền Tân rất nhiều. Ông ta chẳng hề giấu giếm vẻ khinh miệt và thù địch đối với Cừu Quang Thái, lạnh lùng nói: “Nghe nói chú nhận được đệ tử thiên tài số một gì đó nên đưa đệ tử đến xem sao”.  

 

Đoạn ông ta ngoái đầu hỏi Quách Diệu Huyền: “Diệu Huyền, con cảm thấy người này có xứng với cái danh thiên tài số một Huyền Minh Giáo không?”  

 

Quách Diệu Huyền đáp ngay: “Sư tôn, ở Huyền Minh Giáo, con xưng hạng hai, không ai dám đứng thứ nhất! Cậu ta cũng không!”, câu nói này vô cùng tự tin, không hề để Ngô Bình vào mắt.  

 

Ngô Bình biết bây giờ mình phải nói gì đó, bèn cười bảo: “Tự tin là một chuyện tốt. Nhưng lát nữa, tôi sẽ cho anh nhìn nhận thực tế và biết thế nào gọi là tâm cao hơn trời, phận mỏng hơn giấy”.  

 

Quách Diệu Huyền không tức giận, chỉ thản nhiên bảo: “Bất luận cậu nói gì thì cuối cùng cũng sẽ là bại tướng dưới tay tôi thôi”.  

 

Cừu Quang Thái nhìn về phía Ngô Bình, anh âm thầm nói: “Sư tôn, hãy tin tưởng con, con nhất định sẽ đánh bại anh ta!”  

 

Cừu Quang Thái khẽ gật đầu. Biểu hiện vừa rồi của Ngô Bình đã khiến ông ấy rất kinh ngạc. Ông ấy quyết định tin tưởng đệ tử của mình, chấp nhận khiêu chiến!  

 

Ông ấy hắng giọng: “La Càn Anh, đệ tử Quách Diệu Huyền của anh thật sự muốn khiêu chiến Ngô Bình sao? Tôi nhắc nhở anh, thực lực của Ngô Bình vượt xa tưởng tượng của anh. Ngộ nhỡ anh thua thì mất mặt lắm”.  

 

La Càn Anh cười khẩy: “Anh không biết chú lấy tự tin ở đâu nữa. Diệu Huyền đã đặt nửa bước vào cảnh giới Thần Thông, đánh bại một người Luyện Khí tầng bảy là chuyện vô cùng dễ dàng”.  

 

Cừu Quang Thái khẽ thở dài: “Nếu anh đã nói vậy, Ngô Bình chỉ đành chấp nhận trận khiêu chiến này vậy. Cũng giống như trận trước, chúng ta lấy ra chút phần thưởng nhé?”  

 

La Càn Anh hờ hững bảo: “Thế thì dùng miếng vàng tiên này cộng thêm viên bảo châu bảy màu kia để cược chung, được chứ?”  

 

Cừu Quang Thái nhìn ông ta: “Chẳng lẽ anh muốn cược bằng hộp báu kia?”  

 

La Càn Anh đáp: “Đúng vậy. Bên trong hộp báu đó có gì, anh cũng không biết. Nhưng giá trị của nó đã được cả thế gian công nhận. Sao nào, chú dám cược không?”  

 

Bình luận

Truyện đang đọc