THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 96

Ngô Bình quan sát chân của Chu Nhược Tuyết thì thấy da cô ấy trắng nõn, đến ngón chân cũng rất xinh xắn, móng chân thì như chân châu, làn da gần như trong suốt, khiến Ngô Bình có thể nhìn thấy cả mạch máu.

Ngô Bình đã chữa cho Chu Nhược Tuyết xong từ lâu rồi, nhưng vì chân cô ấy quá đẹp nên anh còn muốn nghịch thêm một lúc nữa nên cứ sờ qua nắn lại.

Do không còn đau nữa nên Chu Nhược Tuyết bắt đầu thấy chân mình ngưa ngứa, ban đầu cô còn nhịn được, nhưng sau đó đã cười phá lên.

Hà Tất Sĩ nằm bò dưới đất không nhịn được nói: “Cậu Ngô, cậu có thể ngó tôi một chút được không? Tôi đau sắp chết rồi”.

Nhờ tiếng gào ấy mà Ngô Bình mới nhớ ra vẫn còn một người nữa, anh lưu luyến buông chân Chu Nhược Tuyết ra rồi đi tới cạnh Hà Tất Sĩ. Anh quan sát cổ tay của ông ấy rồi nâng nó lên.

Rắc, Ngô Bình đã nắn lại khớp cho Hà Tất Sĩ, dù ông ấy đã bị thương ở phần xương và gân, nhưng không quá nặng, về đắp thuốc vài hôm là ổn.

Hà Tất Sĩ lập tức thấy không còn đau nữa, ông ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Sao cậu làm nhanh thế?”

Ban nãy, rõ ràng Ngô Bình nắn chân Chu Nhược Tuyết mãi mới xong, sao tới lượt ông ấy thì lại nhanh thế này?

Ngô Bình đáp: “Tình trạng của cô ấy nghiêm trọng hơn ông, ông chỉ bị chật khớp cổ tay thôi”.

Hà Tất Sĩ sờ lên đầu rồi nói: “Hắn còn đánh vào đầu tôi nữa, không có vấn đề gì chứ?”

Ngô Bình: “Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ châm cứu cho ông”.

Hà Tất Sĩ thở phào một hơi rồi vội vàng cảm ơn n. Nếu hôm nay không có Ngô Bình ra tay thì cả ông ấy và Chu Nhược Tuyết đều xong đời rồi, đúng là quá nguy hiểm!

Chu Nhược Tuyết đã đứng dậy rồi tò mò hỏi: “Anh Ngô Bình, anh luyện võ gì mà loáng cái đã phế tay của hắn được vậy?”

Ngô Bình: “Kim Cương Long Trảo Thủ”.

Chu Nhược Tuyết không biết môn công pháp này nên chỉ biết khen qua loa, sau đó cô ấy đi tới cạnh “bà cụ” rồi lột tóc giả xuống, tiếp đó lấy khăn ướt lau sạch mặt người đó để lộ ra gương mặt thật của hắn.

Hà Tất Sĩ liếc nhìn rồi nói: “Đúng là hắn rồi! Tên khốn này đã giết mấy mạng người, cuối cùng thì cũng bị tóm, gọi điện đi!”

“Vâng!”

Chu Nhược Tuyết gật đầu rồi đi thông báo cho cấp trên.

Ngô Bình nói: “Thanh tra Hà, hai người bận gì thì cứ làm đi, tôi có việc phải đi trước đây”.

Hà Tất Sĩ vội nói: “Ngô Bình, cậu đã giúp chúng tôi một việc lớn, hôm khác tôi sẽ mời cậu đi ăn”, chủ yếu là ông ấy muốn nhờ Ngô Bình châm cứu cho mình, vì dù sao cũng bị tội phạm đánh cho một chưởng vào đầu, ông ấy sợ sẽ để lại di chứng gì đó.

“Được, hẹn gặp lại!”, Ngô Bình xua tay rồi quay người rời đi.

Ngô Bình đi rồi, Chu Nhược Tuyết không kiềm chế được sự hào hứng mà nói: “Thầy ơi, có phải mình lập được công lớn rồi không ạ?”

Hà Tất Sĩ cười hì hì nói: “Tên này là tội phạm quan trọng bị truy nã, hắn đã giết mấy mạng người và khiến 17 người bị thương, trong đó cũng có không ít đồng nghiệp của chúng ta đâu. Lần này, hắn bị chúng ta tóm được, đương nhiên thầy trò ta lập được công lớn rồi”.

Chu Nhược Tuyết mừng rỡ nói: “Thầy ơi, thế là cảnh hàm của thầy sắp được lên thêm một bậc rồi”.

Hà Tất Sĩ cười lớn nói: “Tất cả là nhờ có Ngô Bình”.

Bình luận

Truyện đang đọc