Chương 1063
Khi vào trong, Tạ Phi hỏi: “Hôm nay hai người muốn chơi gì? Có cần tôi giới thiệu cho vài người chơi để chơi cùng không?”
Ngô Bình nói: “Tôi có điều muốn nói với ông chủ Tạ, anh bảo người khác ra ngoài hết đi”.
Tạ Phi sững sờ, sau đó bật cười, nói với những người xung quanh: “Các người ra ngoài hết đi”.
Vương Hiến Sâm và người của Tạ Phi đều đi hết, trong không gian nhỏ chỉ còn sót lại hai người họ.
Ngô Bình nói: “Môn võ mà anh học đúng là chẳng ra sao, ai dạy anh vậy?”
Tạ Phi nhíu mày: “Có thể nhận ra ông chủ Ngô cũng luyện võ, nhưng cậu nói võ của tôi chẳng ra sao thì coi thường tôi quá đấy!”
Ngô Bình cười nói: “Không phục sao? Thế này nhé, tôi sẽ ngồi yên không động đậy, anh cứ đánh tôi thoải mái. Nếu có thể khiến tôi động đậy thì tôi sẽ xin lỗi anh”.
Tạ Phi cười lạnh: “Chính cậu nói đấy nhé!”
Dứt lời gã liền tung một chưởng với sức mạnh khổng lồ. Nhưng bàn tay gã dừng ở khoảng cách Ngô Bình nửa mét thì như đụng vào bức tường, cánh tay gã tê rần, động tác cũng chậm đi nhiều.
Ngô Bình phất tay, Tạ Phi liền lùi lại mấy bước như bị điện giật. Người gã khẽ run lên, vẻ mặt kinh hãi.
“Cậu là cao thủ!”, Tạ Phi trầm giọng nói: “Nhà họ Đỗ sai cậu đến sao?”
Ngô Bình nhướng mày: “Tôi không biết nhà họ Đỗ mà anh nói”.
Sắc mặt Tạ Phi trông đỡ hơn phần nào, gã nói: “Nếu không phải do nhà họ Đỗ sai đến thì mục đích cậu đến đây là gì?”
Ngô Bình phất tay ý bảo gã ngồi xuống. Tạ Phi ngồi xuống đối diện anh, ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Vừa nãy gã đã biết thực lực của Ngô Bình vượt xa gã. Đối mặt với một cao thủ như vậy gã không thể nào không căng thẳng.
Ngô Bình nói: “Nhà họ Đỗ mà anh nói là thế lực nào?”
Nhắc đến nhà họ Đỗ khiến ánh mắt Tạ Phi tràn ngập sự hung ác, gã nói: “Nhà họ Đỗ là thế gia trên tỉnh, từng hại tôi nhiều lần. Nếu không phải tôi sống dai thì đã chết bởi chúng rồi!”
Ngô Bình rất tò mò, nói: “Anh có thể kể lại ân oán giữa các người không?”
Tạ Phi do dự một lúc rồi quyết định kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình.
Thì ra, mẹ Tạ Phi tên Tạ Mẫn, là một cô gái thôn quê ở huyện Minh Dương. Năm 16 tuổi, bà ấy đến Thạch Thành làm công, kết quả gặp phải cậu hai nhà họ Đỗ là Đỗ Tử Viêm.
Đỗ Tử Viêm thấy Tạ Mẫn xinh đẹp liền bắt đầu theo đuổi bà ấy. Cậu hai nhà họ Đỗ trẻ trung giàu có khiến cô gái thôn quê chưa trải sự đời không thể kháng cự, không lâu sau liền ở bên cạnh Đỗ Tử Viêm, sau đó mang thai Tạ Phi.
Nhưng sau khi Tạ Mẫn có thai, Đỗ Tử Viêm liền bắt bà ấy phá thai. Tạ Mẫn là người phụ nữ truyền thống nên nhất quyết không chịu, việc này kéo dài suốt nửa năm.
Lúc này Đỗ Tử Viêm đã đính hôn với cô chiêu nhà họ Dương, một gia tộc lớn khác của Thạch Thành. Ông ta sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến hôn sự, liền sai người đi bắt Tạ Mẫn phải phá thai.
Một phòng khám tư nhân lấy tiền xong liền bắt đầu tiêm thuốc thúc sinh cho Tạ Mẫn. Lúc đó Tạ Phi đã được bảy tháng, sau khi sinh ra bị vứt thẳng vào thùng rác. Dù sao cũng là trẻ sinh non, đám người kia nghĩ gã chết chắc. Nào ngờ đứa trẻ này lại có sức sống vô cùng kiên cường, sống sót qua cái đêm lạnh lẽo đó! Sau khi Tạ Mẫn hết thuốc mê, bà ấy bò dậy đến bên thùng rác cứu đứa trẻ ra.
Bà ấy cứ nghĩ con trai đã chết, không ngờ con vẫn còn nhịp đập và hô hấp, liền lập tức ôm lấy con rời khỏi Thạch Thành.