THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2086

Người đàn ông trên sàn không chút do dự đứng dậy, túm lấy cổ tay cậu hai Tạ rồi dùng sức bẻ.

“Rắc!”

Cổ tay cậu hai Tạ gãy lộ cả xương trắng, khiến gã đau đến mức kêu la thảm thiết.

Ngô Bình nhìn chằm chằm gã, thản nhiên nói: “Cút!”

Cậu hai Tạ lảo đảo rời đi. Chứng kiến nguyên quá trình, Trương Kính đứng một bên đã sợ đến mức choáng váng, đó là cậu cả luôn hiền hòa đấy ư? Vừa nói một câu là đã bẻ gãy luôn tay cậu hai nhà họ Tạ?

Lý Mai khẽ thở dài, sau đó cất lời: “Vốn định bàn chuyện hợp tác với nhà họ Tạ, xem ra giờ hết cơ hội rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Em không sao chứ?”

Lý Mai lắc đầu: “Chồng à, thật ra anh không cần làm vậy đâu. Bản tính của tên Tạ Quốc Hiền kia vốn thế, em đã đoán trước được rồi”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Dám sờ mó vợ anh, anh không giết đã là từ bi lắm rồi. À, em bàn chuyện gì với gã thế?”

Lý Mai: “Chẳng phải anh mới làm ra sản phẩm chăm sóc sức khỏe cho tập đoàn Miêu Dược đó sao? Em đã bàn với Đào Như Tuyết rồi, tập đoàn Lý thị sẽ đại diện toàn bộ dược phẩm cũng như sản phẩm chăm sóc sức khỏe tại khu vực Đông Nam Á của tập đoàn Miêu Dược”.

Tập đoàn Lý thị nắm giữ 25% cổ phầm của tập đoàn Miêu Dược, ngoài ra còn có 10% trong tay Ngô Bình, mối quan hệ giữa hai bên vô cùng mật thiết.

Ngô Bình: “Thế nên em muốn sử dụng kênh bán lẻ của nhà họ Tạ?”

Lý Mai gật đầu: “Đúng vậy. Nhà họ Tạ có đến mấy nghìn tiệm thuốc, hơn ba trăm bệnh viện tại Đông Nam Á, nếu có thể hợp tác thì vô cùng có lợi đối với việc kinh doanh của chúng ta”.

Ngô Bình: “Em cứ yên tâm, nhà họ Tạ sẽ ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta thôi”.

Lý Mai gật đầu, thấy Trương Kính vẫn đứng bên cạnh, cô bèn nói: “Giám đốc Trương, anh ra ngoài trước đi”.

Trương Kính đáp: “Vâng”.

Lý Mai đóng cửa, quay lại nhào vào ngực Ngô Bình, thỏ thẻ: “Chồng ơi, sao anh lại rảnh rang mà tới tìm em thế này?”

Ngô Bình: “Đưa tiền cho em chứ sao”.

Lý Mai cười: “Đưa tiền? Tiền gì cơ?”

Ngô Bình: “Kho bạc của anh có chút tiền, gốc gác của nó không chính đáng cho lắm, cần phải tiêu xài mới được”.

Ánh mắt Lý Mai sáng lên: “Có bao nhiêu?”

Ngô Bình: “Nhiều lắm, chắc khoảng mấy trăm tỷ đô”.

Lý Mai mỉm cười: “Thế thì quá dễ, chẳng phải chúng ta đang định xây dựng khu mới sao? Nếu đầu tư vào bất động sản thì ít nhất cũng cần ba trăm tỷ. Vả lại anh còn muốn làm xe hơi năng lượng mới nữa mà. Đó cũng có thể coi như một hạng mục đốt tiền. Rồi còn chip nữa, hằng năm nước Viêm Long nhập khẩu đến ba bốn trăm tỷ đô tiền chip, nhu cầu rất lớn, chúng ta cũng có thể làm vậy. Tất nhiên cách đơn giản nhất chính là đầu tư khắp các nơi trên thế giới”.

Cả hai trò chuyện một lát, rồi vào đến buồng trong, còn đóng cửa lại.

Một tiếng rưỡi sau, Lý Mai vừa chỉnh trang lại quần áo vừa bước ra khỏi phòng, nhưng bước chân có phần liêu xiêu như thể mới mệt nhọc quá độ, hao mất không ít sức lực.

Lý Mai lên tiếng: “Chồng nè, loại thuốc lần trước có thể sản xuất với số lượng lớn không?”

Bình luận

Truyện đang đọc