THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1233

Ngô Bình thầm lắc đầu, Đường Thiên Tuyệt mang tiếng là môn chủ mà còn thế này thì người ngoài như anh sống sao đây?

Trong bữa tiệc, Đường Thiên Hạc liên tục thỉnh giáo Ngô Bình về cách luyện đan, anh mới chỉ nói sơ qua thôi mà ông ấy đã vò đầu bứt tóc, chỉ muốn lập tức quỳ xuống bái anh làm sư phụ luôn.

Cuối cùng, bữa tiệc cũng kết thúc, Đường Hi đi tới rồi cười nói: “Cậu Ngô, hôm nay cảm ơn cậu đã ra tay cứu trợ. Tôi đã mời đại sư Long Ấn đến nhà, không biết cậu có thể nể mặt tôi rồi tới nhà tôi tối nay không?”

Đường Hi nhiệt tình mời chào, Ngô Bình không thể từ chối nên nói: “Vậy phiền Đường trưởng lão rồi”.

Đường Hi cười nói: “Không sao”.

Đường Thiên Hạc sáng mắt lên nói: “Đường Hi, tối nay tôi cũng đến nhà ông nhé”.

Đường Hi: “Nếu ông thích thì mời tới chơi”.

Sau đó, Đường Nham lái xe chở một đoàn người tới Đường phủ.

Nhà của Đường Hi là những căn nối liền san sát, mỗi thành viên của Đường Môn đều sống ở một khu riêng, phân theo cấp bậc của mình.

Đại sư Long Ấn cũng đã tới, cũng đã tới giờ cơm tối, Đường Hi sai người chuẩn bị tiệc.

Không lâu sau, lại có thêm mấy người nữa đến, trong đó có cả Đường Hồng Y và hai người lạ mặt khác. Hai người này không có tu vi, mà có bệnh. Một cô gái khoảng 17, 18 tuổi, dáng vẻ rụt rè, mặt mày tái nhợt. Người còn lại là một thanh niên ngoài 20, cậu ta rất béo và trắng, nhưng cứ vã mồ hôi liên tục.

Đường Hồng Y giới thiệu với Ngô Bình: “Cậu Ngô, đây là hai đứa cháu của tôi, nhờ cậu khám cho chúng nó, được không?”

Ngô Bình nói: “Được chứ”.

Anh bảo hai người đó ngồi xuống, anh bắt mạch cho cô gái trước rồi nói: “Căn bệnh của em bắt nguồn từ việc chịu dày vò quá lớn vào thời thơ ấu”.

Cô gái nghe xong thì run lẩy bẩy, như đang nhớ lại một chuyện khủng khiếp nào đó.

Đường Hồng Y thở dài nói: “Hồi nhỏ, đúng là con bé đã trải qua nhiều chuyện đáng sợ, điều này khiến nó hay gặp ác mộng, đêm nào cũng chỉ ngủ chưa quá một tiếng. Tôi sợ cứ thế này thì nó chết non mất”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, cô ấy bị tổn thương nguyên khí nặng, nếu tình trạng mất ngủ cứ kéo dài thì cùng lắm chỉ sống được một năm nữa thôi”.

Nghe thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, cô gái bật khóc một cách thê lương.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Này em, em có thể kể lại chuyện mình từng gặp phải trong quá khứ không? Biết đâu anh lại giúp được em”.

Cô gái ngẩng lên nhìn Ngô Bình, ánh mắt cùng lời nói nhẹ nhàng của anh đã khiến cô gái thả lỏng hơn, sau đó cô ấy lại nhìn sang Đường Hồng Y.

Bà ấy gật đầu: “Linh Châu, đừng sợ, cứ kể thật hết ra”.

Cô gái tên là Linh Châu khẽ gật đầu, sau đó kể lại mọi chuyện từng gặp phải.

Thì ra cô ấy tên là Việt Linh Châu, là con gái của em họ Đường Hồng Y. Năm lên mười, Việt Linh Châu bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó bán cho một làng ở trong núi sâu.

Trong làng ấy có hơn chục tên côn đồ, trẻ thì ngoài 30, già thì sáu, bảy mươi tuổi. Những người này không có văn hoa, chăm ăn lười làm, đã thế còn chuyên làm việc xấu.

Bình luận

Truyện đang đọc