THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2805

Cương Tử cuống lên nói: “Cậu chủ, mấy hôm trước tôi đã đưa Tân Nguyệt vào viện. Nhưng bây giờ cô ấy đang trở dạ thì các bác sĩ lại biến đi đâu mất, tôi đang lo sốt vó đây”.

Ngô Bình cau mày: “Sao lại không có bác sĩ trong bệnh viện được? Đùa nhau à!”

Cương Tử: “Cậu chủ ơi, giờ chúng ta cứ đến viện đã được không, không tìm được bác sĩ nên tôi chỉ biết tìm cậu”.

Ngô Bình vung tay lên một cái, anh và Cương Tử đã xuất hiện trên không của bệnh viện, sau đó anh dùng thần niệm tìm kiếm rồi đưa hai người tới phòng chờ sinh ngay.

Mẹ đẻ và mẹ vợ của Cương Tử đều đang ở đây, hai người phụ nữ lo đến mức vã mồ hôi, vì mãi không thấy bác sĩ đâu. Tân Nguyệt nhìn thấy Ngô Bình và Cương Tử thì cũng bớt lo phần nào, cô ấy nói: “Cậu chủ, đã nửa tiếng rồi mà tôi vẫn chưa sinh được”.

Ngô Bình nhìn rồi nói: “Không sao, tại bé con mập quá thôi, đầu cũng hơi to”.

Nói rồi, anh giơ tay vỗ một cái vào tay của Tân Nguyệt rồi truyền sức mạnh vào, Tân Nguyệt lập tức có thêm sức lực, sau đó rặn mạnh một cái, tiếng khóc oe oe của em bé đã vang lên, một bé trai nặng năm cân đã ra đời.

Lúc này, Ngô Bình không kịp nghĩ nhiều, mà bế đứa bé lên rồi lau người sạch sẽ cho nó, sau đó đưa cho Cương Tử đang hân hoan. Tân Nguyệt còn yếu nên anh cho cô ấy uống một viên Sinh Mệnh Đan rồi nói: “Cô nghỉ một chút đi rồi lát còn cho bé bú”.

Anh đi ra ngoài phòng bệnh, sau đó nhìn quanh thì thấy có một cô điều dưỡng chạy tới, anh kéo cô ta lại, làm cô ta quát ầm lên: “Anh làm gì thế hả?”

Ngô Bình: “Bác sĩ đâu? Bao nhiêu bệnh nhân thế này mà không có ai nhòm ngó à?”

Cô điều dưỡng hất tay anh ra, nhưng mãi không được nên tức đến giậm chân nói: “Anh bỏ tay ra ngay, vợ của ông Hoàng sắp sinh nên tất cả bác sĩ đều đến đó cả rồi”.

Ngô Bình nổi giận nói: “Có một người sinh con thôi thì cần gì nhiều bác sĩ thế?”

Cô điều dưỡng bực mình nói: “Đó là ông Hoàng yêu cầu vậy, chúng tôi biết làm sao thế nào?”

Anh còn định hỏi tiếp, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu kinh hãi truyền ra từ một phòng bệnh gần đó: “Bác sĩ, bác sĩ đâu? Vợ tôi sắp sinh rồi!”

Ngô Bình thở dài một hơi rồi đi nhanh đến đó nói: “Đừng lo, tôi là bác sĩ”.

Cứ thế, Ngô Bình lại hỗ trợ thêm cho một sản phụ sinh con, lần này là một bé gái sinh non. Anh kiểm tra qua cho cô bé, khiến người nhà vô cùng cảm kích, sau đó còn đưa cho anh một phòng bì tiền để cảm ơn.

Vì không có bác sĩ và hộ lý nên sau đó Ngô Bình đã đỡ tiếp cho bảy sản phụ sinh con, chờ anh xong việc thì các bác sĩ và hộ lý mới về. Anh tóm lấy một bác sĩ rồi tức giận mắng: “Các anh làm ăn tắc trách thế à, vừa có bảy sản phụ sinh con, may là có tôi ở đây, không nhỡ xảy ra chuyện gì, các người có chịu trách nhiệm được không?”

Bác sĩ đó ấm ức nói: “Chúng tôi cũng đành chịu thôi, anh không thấy chứ, ông Hoàng kia hung dữ lắm, chủ nhiệm của chúng tôi chỉ nói lại một câu thôi đã bị bổ đôi đầu ra rồi”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Ông ta dám giết người giữa ban ngày ban mặt ư?”

Bác sĩ kia thở dài: “Thế đã là gì? Vợ ông ta sinh con, ông ta đuổi hết các sản phụ khác đi, có sản phụ đang sinh con giữa chừng, vì thế đứa bé đã uống phải nước ối và phải chuyển vào phòng theo dõi đặc biệt rồi”.

“Đúng là vô pháp vô thiên!”, Ngô Bình gầm lên: “Dẫn tôi đi gặp ông ta!”

Bác sĩ kia giật bắn mình nói: “Tôi không đi đâu, ông ta giết người không ghê tay!”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Anh chỉ cần dẫn tôi đến đó thôi, việc còn lại để tôi lo”.

Bác sĩ này cũng ghét tay họ Hoàng kia, anh ta nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu làm được ư?”

Ngô Bình lấy thẻ ngành của Thiên Long ra rồi nói: “Tôi làm ở bộ kỷ luật của quốc gia, chuyên trị những kẻ cặn bã thế này”.

Bình luận

Truyện đang đọc