THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình biết những cô gái này muốn nhìn thấy thực lực thật sự của mình. Dù sao thì cái danh Thiên Thánh cũng không trực quan bằng khả năng chiến đấu thật.  

 

Anh khẽ mỉm cười: “Thử một chút cũng được. Tôi chỉ lo mình làm hỏng con rối kiếm đạo của mọi người thì không hay”.  

 

Lục Thiên Tường cười nói: “Thiên Thánh cứ cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi. Những con rối kiếm đạo này do tổ tiên để lại nhằm bảo vệ báu vật của nơi này”.  

 

“Đúng thế. Tôi cũng muốn xem thử Thiên Thánh này là thật hay giả!”  

Advertisement

 

Bỗng từ ngoài cửa vọng đến một giọng nói, bước vào là một người đàn ông có mọc cánh ở lưng, cao gần hai mét, quanh người toả ra một phần khí tức mà chỉ Thần tộc mới có.  

 

Nhìn thấy người này, Lục Thiên Tường rất bất ngờ: “Thường Thiên Sách, sao anh lại đến đây vậy?”  

 

Advertisement

Người này tên Thường Thiên Sách, là hậu duệ của một Thần tộc. Có điều về sau Thần tộc này kết hôn với Nhân tộc nên thế hệ sau có huyết mạch của hai tộc.  

 

Thường Thiên Sách nói: “Tôi nghe nói nhà họ Lục các anh mời đến một Thiên Thánh, vì xu nịnh còn đem tặng con gái nhà họ Lục cho anh ta. Ha ha, năm xưa tôi đến nhà họ Lục đề nghị kết thông gia thì lại bị nhà các anh từ chối ngay tại chỗ. Vậy nên tôi muốn xem thử vị Thiên Thánh mà các anh nịnh nọt có phải là ba đầu sáu tay hay không”.  

 

Lục Thiên Tường đanh giọng: “Thường Thiên Sách, đừng gây rối nữa. Vị Thiên Thánh này là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ đấy”.  

 

Thường Thiên Sách hừ giọng: “Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ thì đã sao? Trong mắt tôi cũng chỉ là tôm tép thôi!”  

 

“Khẩu khí khá đấy! Tôi đường đường là Hoàng đế của Thiên Võ, vậy mà trong mắt anh lại biến thành tôm tép”, Ngô Bình đứng lên: “Sao anh dám ngông cuồng như thế trước mặt tôi!”  

 

Thường Thiên Sách cười khẩy: “Cái danh Thiên Thánh của anh không doạ được tôi đâu! Nếu anh có gan thì bước ra so tài với tôi! Nếu anh có thể đánh bại tôi, tôi sẽ quay đầu đi ngay. Nhưng nếu anh không thể thì cút ngay cho tôi, Ỷ Thiên Cảnh không hoan nghênh anh!”  

 

Lục Thiên Tường giận dữ nói: “Thường Thiên Sách, đừng ăn nói lung tung! Nhỡ chọc giận Thiên Thánh thì tôi không thể bảo vệ anh đâu!”  

 

Thường Thiên Sách đáp trả: “Thường Thiên Sách này sợ sao? Thiên Thánh gì chứ, có thể mạnh hơn kẻ mạnh kỷ nguyên à? Nói thật cho anh biết, tôi vừa luyện hoá được ba dấu ấn kỷ nguyên đấy!”  

 

Lục Thiên Tường kinh ngạc: “Anh luyện hoá dấu ấn kỷ nguyên rồi ư?”  

 

Thường Thiên Sách trả lời: “Đúng thế”, sau đó nhìn sang Ngô Bình.  

 

“Sao hả, dám ra tay với tôi không?”  

 

Ngô Bình còn chưa lên tiếng thì cô gái mặc váy xanh nhạt vẫn im lặng từ nãy giờ, cũng chính là cô gái xinh đẹp nhất ở đây, đã đứng lên. Cô gái ấy lãnh đạm nói: “Thường Thiên Sách, trước đây chuyện tôi từ chối anh không liên quan gì đến thực lực của anh cả. Bây giờ Thiên Thánh đang ở đây, anh đừng gây sự nữa, mau đi đi”.  

 

Thường Thiên Sách cười khẩy: “Tôi gây sự? Được thôi, tôi cứ gây đấy!”. Nói xong, anh ta chưởng về phía Ngô Bình. Chưởng vừa tung ra, một chưởng ấn liền bay về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình vẫy tay một cái, chưởng ấn đã vỡ vụn. Anh hờ hững nói: “Chẳng phải anh muốn xem thực lực của tôi sao, được, tôi sẽ cho anh cơ hội đó!”  

 

Anh vừa sải một bước đã xuất hiện ngay bên cạnh Thường Thiên Sách, sau đó nắm tóc anh ta, lôi ra khỏi cửa.  

 

Thường Thiên Sách không ngờ Ngô Bình lại nhanh đến vậy, muốn phản kháng nhưng sức mạnh trong cơ thể anh ta đã bị áp chế, hoàn toàn không có khả năng chống trả.  

 

“Ầm!”  

 

Bình luận

Truyện đang đọc