THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2202

Công ty điện ảnh của Diệp Huyền cũng nổi theo, tầm ảnh hưởng tăng vụt trong giới, giờ anh ta mà có phim gì mới, các ngôi sao nổi tiếng còn đồng ý quay không công luôn.

Hiện giờ, đang có cả đám người nổi tiếng vây xung quanh Diệp Huyền để chúc tụng.

Đột nhiên có người nói: “Diệp Huyền, một năm không gặp mà cậu phất lên nhanh nhỉ”.

Nghe thấy giọng nói bình bình và có vẻ chế giễu ấy, Diệp Huyền ngẩn ra, sau đó quay lại thì thấy có một người thanh niên trạc tuổi mình đứng lẫn trong đám đông.

Nhìn thấy người đó, Diệp Huyền cau mày, hắn xuất ngũ rồi ư?

Đó là Lục Kích, một trong bốn cậu ấm ở Thiên Kinh, so ra còn cao hơn anh ta một bậc.

Điều kỳ lạ là đến Diệp Huyền cũng không biết Lục Kích có lai lịch thế nào, chỉ biết hắn rất giỏi, là một người không nên dây vào.

Ba năm trước, anh ta từng đắc tội với Lục Kích, kết quả là bị hắn đánh cho một trận tơi bời, suýt nữa bay màu khỏi trái đất. Nếu không nhờ Diệp Thiên Tông ra sức hoà giải, nhờ các nhân vật lớn ra mặt thì Diệp Huyền xong đời rồi.

Từ đó trở đi, Diệp Huyền rất sợ người này. Năm ngoái, tự nhiên Lục Kích nhập ngũ, sau đó biến mất hơn một năm.

Bây giờ, hắn không mời tự đến, không biết định làm gì?

Diệp Huyền cười trừ nói: “Anh Lục, anh đến khi nào thế?”

Diệp Huyền vội tiến lên chào hỏi với vẻ khách sáo.

Lục Kích thờ ơ nói: “Vừa tới thôi, nghe nói phim của cậu đắt khách lắm nên tôi đến xem thử hàng tép riu như cậu làm ăn kiểu gì”.

Diệp Huyền cười xoà nói: “Nhờ phúc của anh”.

Lục Kích cười khà khà: “Phúc của tôi thì liên quan gì đến cậu”.

Hắn liếc mắt nhìn một vòng rồi dừng lại ở một diễn viên nữ, cô ấy có dáng người rất đẹp, làn da trắng ngần.

Lục Kích tiến lại ôm eo cô ấy rồi cười nói: “Nghệ sĩ của công ty cậu đây à? Tối nay cho theo tôi đi”.

Diễn viên này thuộc công ty của Diệp Huyền, ngoài Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên ra thì cô ấy nổi nhất. Mỗi năm đều mang về cho công ty lợi nhuận cả tỷ, vì thế Diệp Huyền nói: “Anh Lục, như thế không hay cho lắm”.

Chát!

Lục Kích tát thẳng vào mặt Diệp Huyền rồi lạnh giọng nói: “Không hay? Không hay chỗ nào, cậu nói tôi nghe”.

Diệp Huyền đã thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn cố nhịn rồi nói: “Anh Lục, coi như anh nể mặt tôi, đừng động vào cô ấy”.

Lục Kích cười lạnh: “Nể mặt cậu ư? Trong mắt tôi, cậu làm gì có mặt đâu”.

Hắn hoàn toàn không coi Diệp Huyền ra gì, thậm chí còn vứt tôn nghiêm của anh ta xuống đất.

“Đánh đuổi đi!”

Đột nhiên Diệp Huyền nghe thấy giọng của Ngô Bình, anh ta mừng rỡ ngoảnh lại thì thấy Ngô Bình đã đến từ lúc nào và đang đứng ở phía xa.

Anh ta lên tiếng: “Tiền bối”.

Bình luận

Truyện đang đọc