THẦN Y TRỞ LẠI

Diệp Ngưng Băng: "Chúng tôi là cùng một bọn. Có điều, giờ tôi đổi ý". "Tại sao lại đổi ý?", Ngô Bình hỏi.

Diệp Ngưng Băng lại thở dài, đáp: "Bởi vì tôi cảm thấy làm bạn với cậu sẽ tốt hơn".

Cô ta ngó đồng hồ rồi bảo: "Đám Trương Kiếm Thu chắc đã hành động. Thế lực của họ rất lớn, xin lỗi nhé, tôi không thể giúp cậu, kế tiếp chỉ có thể dựa vào chính cậu". 

Ngô Bình: "Hành động mà cậu nói là gì?"

Diệp Ngưng Băng: "Bắt bố mẹ và bạn gái cậu rồi khống chế cậu, cạy ra tất cả bí mật từ trong miệng cậu".

"Bí mật của tôi đáng giá thế ư?", cậu hỏi.

Diệp Ngưng Băng: "Cậu cũng là người có Túc Tuệ nên thứ trong đầu cậu chắc chắn rất lợi hại. Không thì, cậu đã chẳng trở thành tu sĩ Bí Cảnh trong thời gian ngắn như vậy".

Ngô Bình lấy điện thoại ra nhấn số Hàn Băng Nghiên, bên kia vừa nhấc máy, nhưng lại truyền tới một giọng nói xa lạ: "Không muốn bạn gái và bố mẹ cậu xảy ra chuyện thì đến đây đi", sau đó, đối phương báo cho cậu một địa chỉ.

Ngô Bình: "Tôi sang ngay".

Cậu cúp điện thoại xong thì nhìn chằm chăm vào Diệp Ngưng Băng hỏi: "Gia Cát Truyền Nhất kia cũng là cùng một bọn với các người?"

Diệp Ngưng Băng: "Gia Cát Truyền Nhất cũng định tham gia, nhưng không biết sao sau khi anh ta gặp cậu lại từ bỏ. Thế nên, người muốn đối phó cậu chỉ có đám Trương Kiếm Thu với Lâm Tử Đống thôi". 

"Bọn họ có mấy người?"

"Hắn là có bảy, tám người, tu vi chưa chắc cao nhưng ai cũng là cáo già. Dù sao cũng sống lại một kiếp, kinh nghiệp tràn trề", Diệp Ngưng Băng nói đến đây lại bảo: "À đúng rồi, Lâm Tôn cũng là cùng một bọn với họ. Chúng tôi nhìn trúng cậu chính là do Lâm Tôn cho hay".

Ngô Bình: "Lâm Tôn cũng là người có Túc Tuệ?"

Diệp Ngưng Băng: "Đúng vậy. Song thân phận của anh ta rất thần bí, tôi cũng không rõ lắm".

"Thế nên, chắc hẳn Lâm Tôn đang chờ tôi ở nơi nào đó?"

Diệp Ngưng Băng: "Chắc vậy. Vì tôi từ chối tham gia nên cũng không rõ sự sắp xếp của họ lắm. Tóm lại, cậu phải cẩn thận".

Ngô Bình: "Cảm ơn".

Diệp Ngưng Băng cười khổ: "Nếu cậu có thể sống sót lại cảm ơn tôi cũng không muộn".

Ngô Bình nói: "Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ liên lạc với cậu. Tôi có chút chuyện muốn hỏi".

Cậu nói xong bèn biến mất khỏi tại chỗ. 

Vẻ mặt Diệp Ngưng Băng lập tức trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm: "Quả nhiên đã xem thường cậu ta, có vẻ sự lựa chọn của tôi và anh là đúng, người này không dễ chọc".

Không biết khi nào thì Gia Cát Truyền Nhất cũng xuất hiện, anh ta đi ra từ sau một gốc cây nói: "Khí tức của người này rất giống một người mà tôi quen. Gần đây, người đó vẫn không xuất hiện, tôi nghi ngờ cậu ta cũng chuyển sang kiếp khác như chúng ta".

Diệp Ngưng Băng: "Có thể được anh nhớ kỹ thì chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ".

Gia Cát Truyền Nhất: "Thực lực của cậu ta vô cùng đáng sợ, là người vô địch dưới Đạo Cảnh".

Diệp Ngưng Băng chấn động: "Vô địch dưới Đạo Cảnh!"

Gia Cát Truyền Nhất: "Đám ngu sỉ Trương Kiếm Thu cho rằng mình đông là có thể đối phó được cậu ta, ha ha, họ sẽ biết sự lợi hại của cậu ta ngay thôi!"

Diệp Ngưng Băng: "Gia Cát, sao anh không nhắc nhở họ?"

Gia Cát Truyền Nhất: "Ngu thì chết, thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu không có họ, sao tôi phải nhắc chứ?" 

Diệp Ngưng Băng cười khổ: "Trong mắt anh, hình như ai cũng ngu thì phải".

Gia Cát Truyền Nhất: "Không, cô cũng rất thông minh. Tôi chỉ nhắc cô một câu, cô đã thay đổi kế hoạch ngay và chọn giúp Ngô Bình".

Diệp Ngưng Băng: "Nhưng tôi vẫn không hiểu. Dù kiếp trước cậu ta vô cùng lợi hại, nhưng suy cho cùng kiếp này vẫn là kiếp này, chắc gì anh đã không đánh lại cậu ta".

Gia Cát Truyền Nhất: "Đối phó cậu ta? Cô có biết người như cậu ta thì số mệnh trên người mạnh như thế nào không? Đừng nói đối phó cậu ta, dù tôi có ác ý với cậu ta thôi thì số mệnh của bản thân cũng sẽ bị gọt mất một nửa rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc