THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2425

Ngô Bình ngắt máy rồi bay về Vân Đông. Anh quyết định sau khi trời sáng, sẽ đến bệnh viện khám bệnh. Nhà họ Lý mở khá nhiều bệnh viện, nhưng bệnh viện tư nhân thường có chi phí khám chữa cao hơn viện công.

Trời chưa sáng, người đàn ông kia đã đến, ông ta cầm theo một tấm chi phiếu rồi đưa cho Ngô Bình, nói: “Đây là năm tỷ ạ”.

Ngô Bình nhìn tờ chi phiếu rồi đưa cho người mang ra ngân hàng kiểm tra, sau đó gật đầu nói: “Ông đi đi”, nói rồi, anh vung tay lên, người đàn ông thấy người mình cứng đờ, cảm giác đau nhức đã biến mất.

Ông ta vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc, sau đó chắp tay rồi quay người rười đi. Giờ ông ta đang cõng trên lưng cả đống nợ, phải về cầy tiền trả nợ thôi.

Ngô Bình đưa năm tỷ cho Trần Hiểu Đồng rồi nói: “Hiểu Đồng, anh hi vọng em sẽ mở rộng khu vui chơi hơn. Nếu cần tiền cứ bảo anh, anh sẽ hỗ trợ hết sức. Vân Đông có hơn 100 triệu dân, chắc chắn sẽ có nhiều trẻ cơ nhỡ, hoặc sinh ra đã bị bệnh mà không có tiền chữa, hoặc nhà nghèo quá nên điều kiện sống kham khổ, đó sẽ là các mục tiêu mà chúng ta giúp đỡ”.

Trần Hiểu Đồng sáng mắt lên: “Anh nói thật ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Thật chứ, chờ em có kinh nghiệm rồi, chúng ta sẽ mở rộng quy mô ra cả nước”.

Trần Hiểu Đồng mừng rỡ nói: “Vâng ạ”.

Sau đó, Ngô Bình gọi cho Lý Mai, bảo cô ấy sắp xếp với bệnh viện, hôm nay anh sẽ đến khám.

Nhà họ Lý không có nhiều bệnh viện lắm, một trong số các viện khá có tiếng là bệnh viện Chúng An.

Bệnh viện này có hơn hai nghìn giường bệnh, hơn ba mươi giáo sư, bác sĩ và hơn 400 bác sĩ đang học lên, đây cũng là một bệnh viện khá có tiếng ở Nam Đô.

Nhưng so với các viện công lập thì bệnh viện Chúng An còn kém hơn nhiều, thậm chí còn không lọt tốp mười. Bệnh nhận đến đây chỉ là những người ở vùng lân cận.

Trang thiết bị y tế kém hơn các viện khác nên Chúng An đầu tư vào dịch vụ, so với thái độc phục vụ lạnh lùng của viện công thì nhân viên y tế ở đây thân thiện hơn hẳn, thêm kỹ thuật cũng khá nên cũng được đánh giá khá tốt.

Viện trưởng của bệnh viện Chúng An tên là Trương Sĩ Vĩ, trước từng là viện phó của một viện công. Vì trình độ tốt cùng năng lực quản lý vững nên đã được Lý Vân Đẩu mời sang làm viện trưởng ở đây.

Trương Sĩ Vĩ đã làm việc ở Chúng An được 30 năm. Ban đầu, viện chỉ có 100 giường bệnh, mười bác sĩ làm việc trong một ngôi nhà năm tầng. Sau ba mươi năm, bệnh viện đã chiếm diện tích một nghìn mẫu, hơn nghìn giường bệnh, rất nhiều bác sĩ và điều dưỡng cùng trang thiết bị y tế hiện đại.

Khi Trương Sĩ Vĩ nhận được điên thoại của ban giám đốc thì thấy rất lạ, không biết ai mà chỉ đến viện làm việc thôi cũng phải nhờ ban giám đốc lên tiếng?

Ngô Bình đến viện từ sớm, say đó gõ cửa phòng làm viện của viện trưởng.

Trương Sĩ Vĩ không biết thân phận của Ngô Bình, nhưng anh là người được ban giám đốc gửi gắm nên ông ấy không dám sơ suất: “Chào cậu, mời ngồi”.

Ngô Bình không ngồi mà nói: “Chào ông, tôi là Ngô Bình, tiến sĩ y khoa và dược của đại học Hoa Thanh, tôi muốn làm việc ở viện ta một thời gian”.

Trương Sĩ Vĩ cười nói: “Được thôi”.

Ông ấy bảo thư ky rót nước cho Ngô Bình rồi hỏi: “Bác sĩ Ngô, trước kia cậu công tác ở đâu?”

Ngô Bình: “Tôi làm việc ở Vân Đại một thời gian”.

Trương Sĩ Vĩ có vẻ ngạc nhiên, Vân Đại có thực lực rất mạnh, ít cũng hơn Chúng An: “Tại sao cậu lại muốn chuyển công tác đến đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc