THẦN Y TRỞ LẠI

Trong trí nhớ của cậu, dược liệu dùng trong Bát Môn Kim Thủy Đan rất quý giá, ngay cả cậu cũng khó khăn lắm mới tìm được chúng, cho nên vừa rồi khi Mộc Thiên Hầu rời đi, cậu đã yêu cầu ba phần dược liệu. Mộc Thiên Hầu cũng đồng ý với cầu, chỉ cần cầu có thể luyện chế một lò Bát Môn Kim Thủy Đan, ba phần dược liệu đều thuộc về cậu.

'Tsukishi Sakura chỉ gật đầu với Ngô Bình, không nói gì thêm, nhưng Liễu My lại cố ý ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình bắt chuyện với cậu.

Lữ Vân Khai ngồi bên cạnh Tsukishi Sakura, tự giới thiệu bản thân.

Nghe nói anh ta là thiên tài đứng thứ chín bảng xếp hạng kiếm thuật, Tsukishi Sakura không khỏi khâm phục anh ta, nói: “Nghe nói rất khó để vào được bảng xếp hạng kiếm thuật. Hơn ba trăm năm trước, Thiên Trần bọn tôi đã có một thiên tài Kiếm Đạo, được xem là niềm hy vọng về tương lai của Thiên Trần Giáo. Thế nhưng khi đến Vạn Kiếm Tiên Giới, sau hàng loạt trận chiến cam go, người đó chỉ giành được vị trí thứ một trăm bảy mươi †ư trong bảng xếp hạng kiếm thuật, chuyện này như một đòn giáng mạnh vào anh ta. Sau đó, một người thách đấu với anh ta rồi bị chém đầu trên đài đấu kiếm”.

Lữ Vân Khai rất đắc ý nói: “Bảng xếp hạng kiếm thuật chỉ có ba trăm người đứng đầu, anh ta được xếp †hứ một trăm bảy mươi tư cũng không tệ. Nhưng so với bảng xếp hạng kiếm thuật, vinh dự cao nhất với những người tu kiếm chúng ta là được vào kiếm đường Chí Tôn, trở thành đệ tử truyền kỳ”.

'Tsukishi Sakura nói: “Nghe nói đệ tử truyền nhiều của kiếm đường Chí Tôn không nhiều, tối đa là ba người. Nếu nhiều hơn ba người, kẻ yếu trong đó sẽ bị tước bỏ danh hiệu truyền kỳ”.

Lữ Vân Khai gật đầu: “Đúng vậy. Bình thường, những người trở thành đệ tử truyền kỳ đều là người đứng đầu trong bảng xếp hạng kiếm thuật, nhưng người đứng đầu trong bảng xếp hạng kiếm thuật chưa chắc đã trở thành đệ tử truyền kỳ”

Nói đến đây, anh ta hơi mê mẩn: “Nhưng ba trăm năm trở lại đây, vị trí đệ tử truyền kỳ vẫn luôn để trống”.

'Tsukishi Sakura: “Anh Lữ chắc là đệ tử xuất sắc nhỉ?”

Lữ Vân Khai ho khan nói: “Đệ tử xuất sắc chia làm ba cấp, tôi là xuất sắc cấp hai. Những người có thể trở thành xuất sắc cấp một đều là năm người đứng đầu trong bảng xếp hạng kiếm thuật những năm qua”.

Nghe họ nói chuyện, nhưng tâm tư Liễu My lại tập trung vào Ngô Bình, cô ta cười nói: “Cậu Ngô biết kiếm đường Chí Tôn không?”

Ngô Bình gật đầu: “Từng nghe nói, đợi có thời gian, tôi cũng muốn đến đó một chuyến”.

Lư Vân Khai nói: “Kiếm đường Chí Tôn không phải là nơi ai cũng có thể vào”.

Ngô Bình: “Có lẽ người khác không được nhưng tôi chắc chắn được vào”.

Lư Vân Khai cười nhạo: “Lời này của anh có hơi tự đại rồi đấy”.

Ngô Bình lấy một lá phù ngọc hình kiếm ra, nói: “Biết nó là gì không?”

Chiếc bùa ngọc hình kiếm này là Từ Công tặng cho cậu sau khi Ngô Bình lĩnh hội được truyền thừa Vách kiếm, nói là cầm chiếc bùa ngọc này có thể trở thành đệ tử xuất sắc của kiếm đường Chí Tôn.

Nhìn thấy lá bùa ngọc hình kiếm, Lư Vân Khai đứng phắt dậy, nghiêm giọng nói: “Tín vật của đệ tử xuất sắc cấp một, anh lấy trộm ở đâu đấy?”

“Trộm?”, Ngô Bình nhíu mày: “Chú ý cách dùng từ của anh. Đây là đồ tôi có được sau khi lĩnh hội truyền thừa Vách kiếm”.

Lư Vân Khai sửng sốt: “Truyền thừa Vách kiếm?”

Ngô Bình: “Vách kiếm là do một người sáng lập kiếm đường Chí Tôn để lại, trước giờ chưa có có thể hiểu hết được nó. Tôi thật may mắn khi nhận ra được ý nghĩa thực sự ở trên đớ”. 

“Không thể nào”, Lư Vân Khai như bị kích thích hét lên, thanh âm hơi chói tai.

Bình luận

Truyện đang đọc