THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1019

Ngô Bình nói: “Tốt, đế tôi lên gặp ông ta Người đàn ông cười lạnh: “Gặp sư phụ tôi?

Cậu chưa đủ tư cách đâu”

Uỳnh!

Ông ta vừa nói dứt câu thì Ngô Bình đã tung một quyền ra, cùng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, nhưng thực lực của Ngô Bình lại mạnh hơn ông ta nhiều. Người này chỉ thấy mắt mình hoa lên, người thì bị đánh bay, không hề có lấy một cơ hội phản kháng Sau khi ngã xuống đất, ông ta hộc máu rồi mất hết lực chiến đấu.

Ngô Bình mặc kệ ông ta rồi đi lên tầng trên cùng Diệp Thần.

Nhà Diệp Thần ở tầng sáu, khi hai người lên đến nơi thì thấy cửa mở toang, có một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, đó chính là Tiếu Võ Hoàng Trịnh Luân.

Có một cô bé chừng 10 tuổi đang ngồi cạnh ông ta, cô bé rất xinh, nhưng có vẻ yếu ớt, người thì gây gò. Cạnh đó nữa đang có một người đàn ông trung niên bắt mạch cho cô bé. Người này để ba chòm râu, dáng người không cao, đầu nhọn, mặt tròn, mắt híp. Ngô Bình quan sát cách ông ta bát mạch thì biết ngay là người cùng nghề.

Trịnh Luân nhìn ra cửa, khi thấy Ngô Bình đứng sau lưng Diệp Thần thì ông ta không khỏi cau mày rồi hô to: “Ngô Bình?”

Ngô Bình đi vào phòng khách rồi đóng cửa lại cười nói: “Chú Trịnh, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Trịnh Luân nhìn Ngô Bình rồi lại nhìn sang Diệp Thần, sau đó nhăn mặt hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

Ngô Bình cười đáp: “Diệp Thần mời tôi tới để chữa bệnh cho em gái cậu ấy”.

Trịnh Luân cau mày: “Cậu còn biết chữa bệnh ư?

Ngô Bình: “Biết sơ sơ thôi”.

Trịnh Luân ừm một tiếng: “Trùng hợp quá! Tôi cũng đã mời một bác sĩ ở Giang Bắc đến, chính là ông Vạn Phùng Xuân đây, ông ta đang khám cho Diệp Vũ Hân rồi”.

Ngô Bình quan sát Diệp Vũ Hân thì thấy cô bé rất gầy yếu, vì trúng một chất độc có dược tính chậm nên chất độc đã gây tổn hại đến hầu hết các bộ phận trong cơ thể, cô bé có thể sống đến ngày hôm nay quả là kỳ tích.

Ngô Bình nói: “Không sao, cứ để bác sĩ Vạn khám trước”.

Vạn Phùng Xuân đang híp mắt thì mở to ra, sau đó nhìn chăm chằm vào Ngô Bình, hỏi: “Cậu là Ngô Bình?”

Ngô Bình: “Đúng”.

Vạn Phùng Xuân: “Chính cậu đã chữa bệnh cho Triệu Trụ Quốc đúng không?”

Nghe thấy thế, Ngô Bình mới nhớ ra lần trước nhà họ Triệu đã mời bác sĩ Vạn này tới khám, nhưng lúc ấy Vạn Phùng Xuân đang chuẩn bị thuốc nên đến muộn. Chờ khi ông ta đến nơi, chuẩn bị khám cho Triệu Trụ Quốc thì nghe tin có người tên Ngô Bình đã chữa khỏi cho Triệu Trụ Quốc rồi.

Chuyện này khiến Vạn Phùng Xuân rất bực mình, vì thế ông ta đã ghi nhớ cái tên Ngô Bình trong đầu.

“Đúng”, Ngô Bình không phủ định.

Vạn Phùng Xuân chợt thu tay lại rồi đứng lên sau đó lườm anh: “Cậu có hiểu quy tắc trong giang hồ không?”

Ngô Bình tỉnh bơ đáp: “Quy tắc gì?”

Vạn Phùng Xuân hừ lạnh nói: “Triệu Trụ Quốc vốn là bệnh nhân của tôi, ai cho cậu được phép chen ngang hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc