THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình: "Chỉ thuận miệng nói thế thôi, anh cũng đừng cho là thật".  

 

Thần Phá Tiêu: "Anh Lý, anh có muốn hợp tác với tôi không?"  

 

Ngô Bình liếc đối phương, cười hỏi: "Tôi hỏi anh mấy vấn đề trước đã, anh biết vũ trụ chính không?"  

 

Advertisement

Thần Phá Tiêu đáp: "Đương nhiên biết. Vũ trụ Chấn Đán chỗ chúng ta thuộc vũ trụ thứ, là hình chiếu của vũ trụ chính. Nói tóm lại, vũ trụ chính mới là thế giới thật, chúng ta chỉ là hư ảo. Ở trong mắt những sinh linh của thế giới thật, chúng ta vô cùng yếu ớt".  

 

Vậy cũng chưa chắc, Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Nếu vũ trụ thứ là hình chiếu của vũ chủ, vậy thế giới chỗ chúng ta chắc chắn có thế giới thật tương ứng trong vũ trụ chính. Thế nên, tôi có một suy đoán, vũ trụ chính hẳn là có được vô số thời không, mỗi thời không lại tương ứng với một vũ trụ thứ".  

 

Advertisement

Ánh mắt Thần Phá Tiêu sáng lên nói: "Suy đoán ấy của anh Lý rất có lý! Khi tôi nói chuyện với người lớn thì mỗi người đều có ý kiến riêng".  

 

Ngô Bình: "Nếu vũ trụ chính thật sự có rất nhiều thời không thì chắc chắn có thời không nhỏ yếu và mạnh mẽ. Nghe nói vũ trụ Chấn Đán chúng ta sắp sinh ra trật tự đỉnh cấp. Vậy thì, vũ trụ chính ánh bóng ra nó cũng không phải nhỏ, hẳn là một thời không cực kỳ cao cấp".  

 

Thần Phá Tiêu chấn động: "Nếu giống như suy đoán của anh Lý thì ở trước mặt những sinh linh bình thường trong vũ trụ chính, chúng ta cũng không coi như là yếu!"  

 

Ngô Bình: "Vì vậy, tôi đang nghĩ những sinh mệnh vũ trụ phụ như chúng ta, cuối cùng theo đuổi cái gì. Lẽ nào không phải tiến vào vũ trụ chính sao?"  

 

Thần Phá Tiêu cười nói: "Đó là điều mà những cao thủ cấp vũ trụ cần lo, với trình độ hiện nay của chúng ta thì vẫn chưa thể suy xét được".  

 

Ngô Bình: "Anh nói đúng. Nhưng nếu có thể biết trước đôi điều thì chúng ta cũng bớt đi đường vòng và ngã rẽ trong tu luyện".  

 

Thần Phá Tiêu cảm khái: "Anh Lý lợi hại ghê, chỉ nói với anh mấy câu mà tôi đã được lợi rất nhiều rồi!"  

 

Ngô Bình biết anh ta đang nịnh mình bèn nói: "Anh đã muốn đi đến đoạn thứ ba thì tôi cũng có thể cho anh cơ hội. Nhưng mà, đoạn thứ ba cực kỳ nguy hiểm, Tiên tộc khủng bố cũng chưa đi hết được, anh có chắc muốn đi không?"  

 

Thần Phá Tiêu gật đầu: "Dù tôi có chết bên trong cũng sẽ không hối hận".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Được rồi".  

 

Anh đi đến trước cánh cửa kia, giơ tay ấn lên, một sức mạnh khủng bố dội ngược lại, muốn hất vang tay Ngô Bình ra. Nhưng giờ Ngô Bình đã hấp thu máu của vũ trụ chính và hoàn toàn khác xưa. Sức mạnh của cánh cửa chẳng những không thể hất văng tay anh ra, mà ván cửa còn "rắc" một tiếng nứt toạc.  

 

Ngô Bình giơ chân lên, "Ầm" một tiếng đá văng cửa, hai cánh cửa bay ra xa, rớt vào không trung.  

 

Thần Phá Tiêu sợ tới mức giật mình, mặt mũi trắng bệch. Anh ta biết lúc trước thiên tài mạnh nhất của Tiên tộc đi đến trước mặt cánh cửa này đã dùng rất nhiều thủ đoạn, cuối cùng mất nửa tháng mới khiến nó mở ra một cái khe. Nhưng giờ đây, Lý Huyền Bình thế mà một chân đá nát cánh cửa, đây phải là sức mạnh kiểu gì chứ? Anh ta vô cùng may mắn ban nãy không có chọc giận Ngô Bình, không thì giờ e rằng mình đã y như cánh cửa, bị đá bay vào trong hư không rồi.  

 

Ngô Bình đá nát cửa xong bèn nói với Thiên Tuyết Linh Kiều: "Linh Kiều, cô và A Ly chờ ở bên ngoài, đừng đi vào", anh biết rõ đoạn thứ ba cực kỳ nguy hiểm nên mới dặn dò.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều gật đầu: "Huyền Bình, anh nhất định phải cẩn thận. Không thu hoạch được gì cũng không sao, phải đảm bảo an toàn trước đã".  

Bình luận

Truyện đang đọc