THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1629

Ngô Bình không có bạn bè hay người thân nào có thể làm được điều đó nên khi ấy, anh rất tò mò không biết ai giúp mình. Bây giờ anh mới biết người đó chính là Hồ Kiến Quốc.

Cả trường học có không biết bao nhiêu học sinh, vậy mà Hồ Kiến Quốc lại quan tâm tới một sinh viên mới gặp vài lần là anh, điều này khiến Ngô Bình rất cảm động.

“Thầy ơi, em cảm ơn thầy. Thật ra, tuy ngồi tù nhưng em vẫn cố gắng học hành, không thì sao đỗ vào đại học Hoa Thanh được ạ”, Ngô Bình nói.

Hồ Kiến Quốc: “Tốt, sau này thầy phải viết lại cuộc đời của em thành một câu chuyện, để các hiệu trưởng sau kể cho sinh viên nghe. Con người phải luôn có ý chí phân đấu vươn lên”.

Ngô Bình chạy ra ngoài một lát để gọi cho Mông Trạch: “Mang cho tôi ít rượu ngon đến đây”.

Mông Trạch nhận điện xong thì đi ngay, chưa tới mười phút sau, ông ta đã mang rượu đến cho Ngô Bình.

Đây là rượu Mao Đài, ngoài ra còn có thêm trà Long Tỉnh.

Hồ Kiến Quốc nhìn thấy rượu này thì tròn mắt hỏi: “Oa, rượu này từ thời thầy ra đời đấy, ngày ấy gọi là Mao Đài năm sao, em kiếm đâu ra thế?”

Đúng là loại rượu này đã có lịch sử lâu đời năm mươi năm, hiện rất hiếm trên thị trường, thi thoảng mới có người mang bán đấu giá, mỗi chai lên đến cả vài triệu.

Ngô Bình: “Ông nội em sưu tầm đấy ạ, có mấy thùng cơ. Thầy uống thử loại trà này đi ạ”.

Nói rồi, anh lấy một cái chén mới rồi rót trà cho Hồ Kiến Quốc, hương trà toả ra thơm ngát, Hồ Kiến Quốc ngửi xong thì cảm thán: “Đây là trà Thập Khoả à? Không giống, vị thanh hơn, lại lẫn cả hương hoa…”

Đây là trà Ngộ Đạo mà Ngô Bình mua.

Anh cười nói: “Là trà hái trên núi cao thôi ạ, uống được không thầy?”

Hồ Kiến Quốc nhìn Ngô Bình rồi nói: “Này, vừa có rượu ngon vừa có trà xịn, có phải em định xin xỏ gì thầy không đấy? Nhưng thầy nghỉ hưu rồi, sợ không giúp được gì cho em đâu”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Thầy đoán siêu quá, đúng là em có việc nhờ thầy ạ”.

Hồ Kiến Quốc cười nói: “Ừ, nói đi, nếu giúp được thì thầy không từ chối đâu”.

Ngô Bình: “Thầy là người viết thư pháp đẹp nhất trường ta nên em muốn xin thầy viết cho em vài bức”.

Hồ Kiến Quốc cười tươi, ông ấy viết thư pháp khá đẹp, nhưng chỉ đẹp trong hội thư pháp cấp huyện. Nhưng ngày xưa, ông ấy thường xuyên khoe khoang trước mặt các sinh viên về trình thư pháp của mình phải cao cấp hơn, không ngờ đến giờ Ngô Bình vẫn còn nhớ.

“Em cũng tinh mắt đấy, biết chữ thầy đẹp. Được rồi, về thầy sẽ viết cho em mấy bức”, Hồ Kiến Quốc cười lớn rồi đồng ý ngay.

Đồ ăn được mang lên, mọi người ở bàn của Ngô Bình phát hiện đồ ăn trên bàn mình nhiều và ngon hơn hẳn các bàn khác.

Vì đây là Á Mã, thức ăn trên các bàn khác đều thanh đạm, còn bàn của Ngô Bình thì toàn các món Vân Đông của Viêm Long.

Đương nhiên đây là những món mà Mông Trạch cho trợ lý chuẩn bị riêng cho bàn Ngô Bình, trợ lý phải vất vả mãi mới tìm được một đầu bếp của Viêm Long tới nấu và trả một mức phí trên trời.

Bình luận

Truyện đang đọc