THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình cười nói: “Đừng tranh giành”. Nói rồi lại đi về phía khói độc.  

 

Lần này lại đi vào rừng khói độc, anh đã có kinh nghiệm, trực tiếp đi vào. Mà khói độc vừa tiếp xúc với chân lực bảo vệ thân thể anh thì lập tức tan thành mây khói.  

 

Anh vừa vào khu vực khói độc, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân. Anh đứng lại, nghiêng đầu nhìn người đi đến.  

 

Đây là một cô bé khoảng chừng mười bảy tuổi, cao nhất là mười tám, vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả Phương Phương, xinh đẹp động lòng người, tựa như tiên tử trong tranh, mặc váy dài màu tím, tóc dài búi thành hai búi, gắn hoa vàng lên trên.  

 

Cô ấy như có chút cảnh giác, không dám tiến đến quá gần, nói: “Công tử, chúng ta có thể làm bạn đồng hành không?”  

 

Ngô Bình đương nhiên không muốn kết bạn cùng người khác, dù sao bớt đi một người cũng bớt đi rất nhiều rắc rối, nhưng thấy cô ấy đáng thương như vậy, gương mặt xinh đẹp có chút bất lực, anh khẽ nhíu mày, hỏi: “Chúng ta vốn không quen biết, tại sao cô muốn kết bạn với tôi?”  

Advertisement

 

Cô gái: “Mấy cậu bé xin ăn bên ngoài rất đáng thương, đều là trong nhà mất đất, chỉ có thể ra ngoài ăn xin để sống, nhưng tu sĩ bình thường căn bản sẽ không quan tâm đến bọn chúng. Mà công tử tâm lương thiện, không những cho bọn họ tiền, ánh mắt nhìn bọn chúng cũng thương xót, vì vậy tôi nghĩ công tử là người tốt”.  

 

“Người tốt…”, từ này đã lâu rồi Ngô Bình chưa từng nghe đến, anh cười nói: “Cô rất đơn thuần, cũng rất thông minh”.  

 

Cô gái hỏi: “Vậy công tử có đồng ý kết bạn cùng tôi không?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Tại sao cô muốn đi vào rừng khói độc?”  

 

Cô gái nói: “Chị tôi trúng độc, cần hai loại linh dược trong rừng khói độc để trị liệu. Linh dược rất quý, tôi mua không nổi, chỉ đành mạo hiểm kiếm thuốc. Nhưng tu vi tôi thấp, cũng không có kinh nghiệm, cần công tử giúp đỡ”.  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Nhưng tại sao tôi phải giúp cô?”  

 

Cô gái cúi thấp đầu: “Tôi… Tôi cảm thấy có lẽ công tử sẽ giúp tôi”.  

 

Ngô Bình quay người, nói: “Đi sau lưng tôi, đừng cách quá xa”.  

 

Cô gái vui mừng: “Cám ơn công tử!”  

 

Đi vào trong rừng khói độc, Ngô Bình lập tức lấy ra một ít đan dược cho bảo cô ấy uống, nói: “Ngay cả phòng độc, cô cũng không có, cũng không có đan dược tránh độc, một mình đi vào cũng chẳng khác nào tìm đường chết”.  

 

Cô gái khẽ thở dài: “Tôi cũng hết cách rồi”.  

 

Ngô Bình tiếp tục đi lên trước, hỏi: “Cô tên gì?”  

 

Cô gái: “Công tử, tôi tên Chu Thiên Mi”.  

 

Ngô Bình: “Chu Thiên Mi, chị cô bị trúng độc gì, cần phải có linh dược gì trị thương?”  

Bình luận

Truyện đang đọc