THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 294

Chương 2948

Vừa thấy Ngô Bình, Tả Kì Phong vội vã hỏi: “Sư đệ, thế nào rồi? Đã thi đạt rồi chứ?”

Ngô Bình gật đầu: “Sư huynh, giờ em đã là đan sư cao cấp. Có điều, cuộc thi để trở thành đại sư luyện đan phải ba ngày sau mới được tham dự”.

Hai vị sư huynh cười như được mùa: “Sư đệ, cậu quá lợi hại, đan sư cao cấp cơ mà. Sư tôn mà biết thì không biết vui đến mức nào”.

Ngô Bình cười đáp: “Sư huynh, làm gì đến mức đó chứ?”

Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ, đó là cậu chưa hiểu hết về địa vị của đan sư rồi. Cậu vốn đã là thiên tài, nếu lại còn là đan sư cao cấp thì không ai bì được. Ở Tiên Giới, có một quy luật lịch sử, đó là phàm là những thiên tài biết luyện đan thì tiền đồ vô lượng, rất nhiều trong số họ trở thành anh hùng lưu danh sử sách đến tận bây giờ”.

Tả Kì Phong cũng cười ha ha nói: “Thầy luyện đan có nhiều mối quan hệ tốt, dù gì ai cũng phải cầu cạnh các thầy luyện đan mà. Sư đệ, sau này cậu chính là đệ tử được yêu thích nhất của Thiên Địa kiếm tông rồi”.

Nói rồi, hai người họ kéo Ngô Bình về nhà.

Họ vừa về đến nhà thì đã thấy Tuyết Nhạn đưa một cô gái cực kỳ xinh đẹp tới bái kiến Ngô Bình.

“Bái kiến Ngũ gia”, Tuyết Nhạn và cô gái kia quỳ dưới đất.

Thấy cô gái đẹp như vậy, Hoa Nguyên Cát mắt sáng lên hỏi: “Tuyết Nhạn, vị này là?”

Tuyết Nhạn cười đáp: “Tam gia, đây là em gái tôi, Tuyết Hồng”.

Tuyết Hồng vái Ngô Bình một vái, nói: “Ngũ gia, đa tạ ơn chữa bệnh cho Tuyết Hồng. Tuyết Hồng xin nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ Ngũ gia”.

Ngô Bình đang định từ chối thì Tả Kì Phong đã cười nói: “Ha ha, vậy tốt quá rồi. Sư đệ tôi vừa hay đang thiếu một nha hoàn thân cận, giờ có cô thì tốt quá rồi”.

Ngô Bình: “Sư huynh, đâu cần phải vậy”.

Tả Kì Phong: “Sư đệ, cậu đừng có phụ lòng mỹ nhân, người ta đã tìm đến cửa rồi mà cậu định để cô ấy ấm ức đi về sao?”

Ngô Bình còn định nói gì đó thì Hoa Nguyên Cát cũng nói: “Sư đệ, vậy bọn anh sang phòng khác. Sáng sớm mai, bọn anh sẽ đưa cậu đi tới mấy nơi rất vui”.

Cứ như vậy, Tuyết Nhạn và hai vị sư huynh thi nhau rời khỏi đó, trong phòng chỉ còn lại Ngô Bình và Tuyết Hồng.

Nhìn cô gái đã từng vô cùng xấu xí này giờ còn xinh đẹp hơn Tuyết Nhạn nhiều lần. Anh nói: “Tuyết Hồng, hiện giờ cô mới bước đầu hồi phục dung nhan, sau này sẽ ngày càng đẹp hơn nữa. Có điều gương mặt và cơ thể quá hoàn mỹ có thể không tốt cho cô”.

Tuyết Hồng kinh ngạc: “Ngũ gia, có phải tôi sẽ lại trở nên xấu xí không?”

Ngô Bình: “Không nhất định là sẽ trở nên xấu xí nhưng có thể gặp những kiếp nạn khác. Thế này đi, cô qua đây”.

Ngô Bình lấy ra bút vẽ bùa, anh ngắm nghía một lúc rồi nhẹ nhàng chấm một chấm đỏ gần miệng Tuyết Hồng. Chấm màu đỏ đó chuyển thành màu đen, có điều không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô ấy mà trông còn rất thú vị.

Có điều, xét về sự hoàn mỹ thì nhan sắc của cô ấy đã không còn hoàn mỹ tuyệt đối nữa.

Ngô Bình ngắm nghía lại mấy lượt rồi gật đầu: “Không tồi, như thế này thì ông trời sẽ không đố kỵ với sắc đẹp của cô nữa”.

Tuyết Hồng: “Đa tạ Ngũ gia. Để Tuyết Hồng múa một khúc nhạc cho Ngũ gia xem nhé”.

Đường cong cơ thể Tuyết Hồng còn thu hút hơn cả nhan sắc của cô. Ngô Bình nhìn một hồi mà như say.

Trong một căn phòng khác, Tuyết Nhạn và Băng Nghiên đang ngồi cùng Hoa Nguyên Cát và Tả Kì Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc