THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình: “Nó không giết người dân vô tội ở đây coi như cũng tích được ít công đức, tôi định cho nó một phần thưởng”.  

 

Hoàng Long: “Được ạ, tôi có thể khôi phục long châu cho nó và cho nó có huyết mạch tinh thuần hơn. Con rồng kia, sau này ngươi phải đi theo và làm người hầu cho ta, ngươi có đồng ý không?”  

 

Yêu long mừng rõ: “Tiểu nhân đồng ý”.  

 

Hoàng Long: “Ngươi tên gì?”  

Advertisement

 

Yêu long: “Tiểu nhân là Ngao Văn Tinh”.  

 

“Ừm, Ngao Văn Tinh, chuẩn bị xong chưa?”, sau đó Hoàng Long nhả ra một luồng khí sáng bao trùm Ngao Văn Tinh.  

 

Ngô Bình mặc kệ chúng rồi bay đi tiếp, loáng cái đã đến Doanh Châu.  

Advertisement

 

Doanh Châu an phận ở một góc nhưng không có sự thay đổi gì, mà vẫn giữ dáng vẻ trước đó. Nhưng mặt biển quanh đây đã rộng hơn, đương nhiên gần đây cũng có nhiều đảo hơn.  

 

Anh đến Doanh Châu để tìm Hanami Tsukihime. Sau lần từ biệt trước, đã nhiều ngày họ không gặp nhau.  

 

Anh đáp xuống Bổn Đảo, đảo này từng do Trần Nhược Nhàn chiếm đóng, sau đến nhóm Lạc Trường Sinh và Hanami Tsukihime.  

 

Ngay khi đến nơi, Ngô Bình đã liên lạc với Hanami Tsukihime.  

 

Không lâu sau, một bóng dáng xinh đẹp đã bay tới rồi nhào vào lòng Ngô Bình.  

 

“Huyền Bình”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Hanami, mấy ngày qua em vẫn ổn chứ?”  

 

Hanami Tsukihime gật đầu: “Vâng, chị Trần đã giao Bổn Đảo cho ông cố quản lý”.  

 

Ngô Bình: “Thế thì tốt, anh đến xem mọi người thế nào”.  

 

Hanami Tsukihime cười nói: “Chúng ta về nhà đã rồi nói”.  

 

Họ đến Lạc phủ thì Lạc Trường Sinh nhanh chóng ra nghênh đón. Đương nhiên còn có Shimizu, Hoshi và Miyo.  

 

Mọi người trò chuyện một lát thì Hanami Tsukihime nói: “Huyền Bình, anh còn nhớ nhẫn hoàng Beni không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cô ấy ở Nhẫn giới vẫn khoẻ chứ?”  

 

Hanami Tsukihime: “Nhẫn giới trước đó chỉ là một góc của núi băng. Giờ mọi thứ đã thay đổi, Nhẫn giới cũng rộng hơn nhiều, có nhiều cao thủ Nhẫn đạo lắm”.  

 

Ngô Bình: “Thế à? Sao em lại nhắc đến cô ấy?”  

 

Hanami Tsukihime: “Khoảng nửa tháng trước, Sanamoba đã cử một tì nữ đến báo là giờ mình đang gặp khó khăn nên có hỏi thăm về anh”.  

 

Ngô Bình: “Thế ư?”  

Bình luận

Truyện đang đọc