"Tiểu Thất, lai lịch của Ninh Vương này thế nào?"
Tiểu Thất: "Ông chủ, em gái của Ninh Vương là một phi tử của Đại Thiên Tôn. Thế nên ông ta được phong làm vương, bản thân không có tài năng gì, cả này chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Tôi nghe nói ông ta mua chịu đan dược của chúng ta, sau đó bán lại cho người khác ngay, thật đáng ghét!"
Ngô Bình không tức giận mà còn mừng: "Thì ra là anh vợ của Đại Thiên Tôn. Ha ha, thú vị đây".
Advertisement
Đào Như Tuyết cảm thấy rất lạ: "Huyền Bình, người ta lừa tiền chúng ta mà anh còn vui được hả?"
Ngô Bình: "Sao anh không vui cho được? Đại Thiên Tôn là ai chứ, ông ấy thiếu chút tiền này sao?"
Advertisement
Nói rồi, anh viết một bản tấu chương dâng lên Tiên Đình. Thân là thần tướng, chức quan của anh không hề thua kém quan lớn nhất phẩm, thế nên tấu chương của anh có thể tới thẳng tay Đại Thiên Tôn.
Anh viết tấu chương rất uyển chuyển, đại ý là: Đại Thiên Tôn, anh vợ của ngài hay đến tiệm của mạt tướng mua đan dược, lần nào cũng mua nợ. Mạt tướng thấy ông ấy là thân thích của ngài nên vẫn luôn bán chịu đan dược cho ông ấy. Việc này khiến tiệm của mạt tướng thu không bằng chi, nhà không có gì để ăn, mong ngài có thể cho mạt tướng mượn ít tiền. Tạm thời mượn trước cỡ mười tỷ tiền Đạo, dùng hết mạt tướng sẽ nghĩ cách khác ạ.
Anh vừa dâng tấu chương lên, chưa đầy một tiếng sau bên Đại Thiên Tôn đã có câu trả lời. Đại Thiên Tôn tỏ thái độ xin lỗi với Ngô Bình trước, nói ông ấy không quản thúc tốt người trong nhà, áy náy vì những rắc rối chuyện này đã gây ra. Đồng thời ông ấy quyết định tặng mười tỷ cho Ngô Bình để bồi thường, đồng thời cũng sẽ yêu cầu anh vợ của ông ấy không tới mua nợ nữa. Cuối cùng, Đại Thiên Tôn biểu dương sự anh dũng của Ngô Bình trong công cuộc chống tà ma, mong anh tiếp tục lập công, hiến sức cho Tiên Đình, Tiên Đình sẽ không bạc đãi anh.
Nhìn chỉ ý, Đào Như Tuyết ngẩn cả người: "Nhoáng một cái mà đã kiếm được gấp mười lần! Huyền Bình, sao Đại Thiên Tôn hào phóng dữ vậy?"
Ngô Bình cười nói: "Bây giờ là lúc Đại Thiên Tôn cần dùng người, hơn nữa anh còn là công thần trong chiến tranh chống tà ma, ông ấy lôi kéo anh còn không kịp, sao có thể làm chạnh lòng anh được? Chỉ mười tỷ ít ỏi, không đáng là bao với ông ấy. Còn về Ninh Vương, sau khi bị Đại Thiên Tôn nhắc nhở, đương nhiên sẽ không dám tái phạm nữa".
Tiểu Thất giơ ngón tay cái: "Ông chủ, vẫn là ông chủ suy nghĩ chu toàn. Trước đây tôi và bà chủ còn lo không xử lý tốt chuyện này sẽ đắc tội với Ninh Vương nữa".
Ngô Bình: "Đại Thiên Tôn nể mặt, chúng ta cũng không được hẹp hòi. Tiểu Thất, anh đi lấy số đan dược trị giá năm tỷ tặng đến phủ Ninh Vương. Không cần nói gì cả, ông ta sẽ tự hiểu".
Tiểu Thất hơi đau lòng: "Ông chủ, năm tỷ tiền đạo đấy, cứ tặng không cho ông ta vậy sao?"
Ngô Bình: "Cho năm tỷ chúng ta cũng đâu có lỗ, chẳng phải Đại Thiên Tôn đã cho chúng ta mười tỷ rồi đấy sao? Trừ hết thì chúng ta còn lời đến bốn tỷ. Làm người không thể quá tham lam, phải biết tiến biết lùi, hiểu không?"
Tiểu Thất gãi đầu: "Vâng, tôi đưa đi ngay đây".
Nhìn Tiểu Thất đi, Ngô Bình cười hỏi: "Tiên Nhi đâu?"
Đào Như Tuyết: "Đi chơi với Tiểu Mi rồi ạ".
Ngô Mi tới đây thì ở lại luôn, mỗi ngày đều học tập luyện công.
Ngô Bình có việc tìm cô ấy nên dùng thần niệm rà soát. Rất nhanh, anh đã phát hiện Ngô Mi bây giờ đang ngồi trước một tiệm tranh, nhìn một văn sĩ trẻ vẽ tranh.
Tranh của người này sống động như thật, tràn ngập linh tính, rất nhiều người tới xem anh ta vẽ tranh, có rất nhiều người bỏ tiền ra mua tranh ngay tại đó.