THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 852

Nhìn thấy bức tượng gỗ nhỏ, Đường Băng Vân bật cười thành tiếng: “Anh điêu khắc giỏi quá nhỉ?”

Ngô Bình hứ một cái, đáp: “Xấu thì có xấu, nhưng mà hữu dụng”.

Sau đó anh bắt đầu vẽ những đường phù văn cổ quái lên tượng gỗ. Sau khi vẽ xong, anh cởi bỏ áo ngoài của Đường Vô Mệnh, sau đó anh dùng dao khắc lên da của ông ấy những hình vẽ giống hệt như hình anh vẽ trên tượng gỗ nhỏ.

Rất nhanh sau đó, ở trước ngực và sau lưng, trên cổ và mặt của Đường Vô Mệnh đã đầy những hình vẽ chằng chịt, máu tươi không ngừng rỏ xuống nhuộm cả người ông ấy thành màu đỏ.

Lúc này, Ngô Bình quay sang mỉm cười với võ sư, nói: “Tiền bối, tôi cần ông giúp đỡ”.

Võ sư đáp: “Mời nói”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ dạy ông một đoạn chú, tiền bối giúp tôi niệm đoạn chú này là được”.

Võ sư gật đầu đáp: “Được!”

Ngô Bình liền dạy võ sư đoạn chú, chỉ khoảng hơn một trăm âm tiết nhưng lại vô cùng rắc rối. Võ sư hơn nửa tiếng mới thuộc được.

Sau khi chuẩn bị xong, Ngô Bình cầm tượng gỗ nhỏ ấn vào ấn đường của Đường Vô Mệnh rồi gật đầu với võ sư: “Ông có thể bắt đầu rồi”.

Võ sư lập tức niệm đoạn chú Ngô Bình vừa dạy. Võ sư là Địa Tiên nên ông ấy khai triển chú thuật sẽ có tác dụng lớn hơn so với Ngô Bình hàng trăm lần!

Võ sư vừa bắt đầu niệm chú thì Đường Vô Mệnh nãy giờ im lặng đột nhiên rống lên. Ông ấy mở trừng mắt, nhìn Ngô Bình chòng chọc: “Thằng ranh con, dám chống đối Địa Phủ, tao sẽ khiến mày sống không được mà chết cũng chẳng xong!”

Dứt lời, Đường Vô Mệnh ngoẹo cổ sang một bên, từ ấn đường bay ra một làn khói đen, làn khói đen bay tới nhập vào tượng gỗ nhỏ. Tượng người gỗ đột nhiên chuyển thành màu lam nhàn nhạt, đôi mắt nó cũng phát ra tia sáng quỷ dị.

Ngô Bình vội vã nhặt lấy tượng gỗ nhỏ, thò tay ra vỗ vào lưng Đường Vô Mệnh. Lúc này Đường Vô Mệnh mới dần tỉnh lại, như thể vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mộng. Ông ấy dáo dác nhìn quanh, sau đó đột nhiên quỳ xuống: “Bố!”

Đường Thiên Tuyệt khẽ thở dài nói: “Vô Mệnh, đứng dậy đi. Con còn nhớ đã có chuyện gì xảy ra không?”

Đường Vô Mệnh nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Con nhớ lúc đó mình đang ở căn cứ. Băng Vân và Ngô Bình ở cùng con, chuyện sau đó thì con không nhớ gì nữa”.

Đường Thiên Tuyệt: “Băng Vân, cháu kể lại chuyện đã xảy ra cho bác Bảy nghe đi”.

Đường Băng Vân gật đầu, kể lại đầu đuôi cho bác mình nghe. Đường Vô Mệnh nghe được một nửa thì vừa kinh ngạc vừa đau đớn kêu lên: “Bác lại bị tà ma nhập vào rồi đi giết những người anh em của mình sao!”

Đường Thiên Tuyệt: “Tổn thất rất lớn, người ở căn cứ không một ai không bị thương. Xảy ra chuyện như vậy rồi thì con không thể tiếp tục quản lý Thiên Sát nữa, nếu không những kẻ bên dưới sẽ không phục”.

Đường Vô Mệnh cúi đầu đáp: “Vâng”.

Đường Thiên Tuyệt nói tiếp: “Băng Vân, từ nay trở đi, cháu là chủ nhân đời tiếp theo của Thiên Sát!”

Đường Vô Mệnh lập tức lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng trông rất cổ xưa rồi dùng hai tay đưa cho Đường Băng Vân.

Đường Băng Vân vô cùng ngạc nhiên, đáp: “Ông nội, cháu chưa đủ năng lực hay kinh nghiệm, giờ đột nhiên lên tiếp quản vị trí này thì những người khác có phục không?”

Bình luận

Truyện đang đọc